Hôn Nhân Thay Thế

Chương 3

Hoàng Lan nhìn mà xót xa, trong chớp mắt, đứa con gái ngày nào còn hoảng loạn, bất lực nép vào lòng bà, giờ đã trưởng thành, khí chất từng cử chỉ đều khiến người khác phải kính sợ.

Khác với sự yên ắng của nhà họ Sở.

Khi nhận được tin, Mục Na nhíu chặt đôi mày, tựa trên sofa, ánh mắt sắc lạnh, trên khuôn mặt là tầng tầng mây đen.

Cấp dưới bà đặt một tập tài liệu dày trong túi da lên bàn:

“Tổng giám đốc Mục, tôi chỉ điều tra được đến đây.”

Trong đôi mắt Mục Na ẩn chứa sự lạnh lẽo, bà lạnh giọng:

“Ý của anh là, còn một tháng nữa là đến ngày cưới, mà con trai nhà họ Sở để lại một sợi dây thừng bên cửa sổ rồi chạy trốn? Chỉ để không phải cưới con gái tôi?”

Người đàn ông đứng đầu đoàn run rẩy, không dám thở mạnh.

Anh ta cầu cứu nhìn về phía sau, trên sofa, một thiếu nữ có dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi gần đó.

Cô cầm một ly rượu vang, cuộn mình như mèo, mắt khép hờ lười biếng, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

Mục Na hít sâu một hơi, quay lại nhìn con gái:

“Nguyễn Nguyễn, hay là thôi, chúng ta bỏ hôn sự này đi.”

Hôn sự này là do chồng quá cố của bà sắp đặt.

Thực ra, Mục Na vốn không hài lòng với nhà họ Sở.

Nhà họ Sở đã không còn thời kỳ huy hoàng, giờ đây đang đi xuống.

Ngày trước, hai nhà còn được coi là môn đăng hộ đối, giờ e là nhà họ Sở trèo cao.

Bà đã gặp qua Sở Bạch, đối với tính cách phóng túng của anh ta chẳng mấy ưa thích.

Bây giờ lại xảy ra chuyện này, bà càng thêm khó chịu.

Nguyễn Thu buông ly rượu, mỉm cười, vẻ quyến rũ tựa như rót mật từ đôi môi:

“Dù sao cũng là lời hứa của cha.”

Một câu nói làm Mục Na im lặng.

Rất lâu sau, bà khoanh tay nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt nói:

“Con lớn rồi, nhiều chuyện mẹ không can thiệp nữa. Con đã đồng ý, mẹ sẽ không nói thêm, chỉ là con gái nhà họ Sở được cha cô ấy bảo bọc kỹ lưỡng. Từ trước đến nay, mẹ còn chưa gặp cô ấy, gần đây mới xem qua ảnh, nhan sắc quả là không tệ, nhưng e là có cái thói tiểu thư kiêu kỳ.”

Mục Na quay lại, nhìn Nguyễn Thu:

“Cô ấy là con gái út, lại có anh trai, dù nhà họ Sở không như trước, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Tương lai của nhà họ Sở…”

“Con hiểu ý mẹ.”

“Mẹ chỉ muốn nói, trước khi hai nhà gặp mặt, con nên gặp riêng cô ấy.”

“Được.”

“Con không cần lo, đã là liên hôn thương mại, tự nhiên là mỗi bên đều có lợi.”

Ngụ ý là tình cảm sau hôn nhân hoàn toàn không đáng kể.

“Con hiểu.”

Nguyễn Thu đứng dậy, như không muốn nói thêm.

Mục Na nhìn bóng lưng con gái hồi lâu.

Thấy cô định rời đi, bà không kìm được gọi lại:

“Nguyễn Nguyễn.”

Nguyễn Thu quay đầu, trong ánh mắt có chút u ám.

Mục Na nhìn con gái, từ đôi mày đến ánh mắt, mọi đường nét đều hoàn mỹ đến không thực.

Một thoáng, những điều bà muốn nói đều nuốt lại:

“Không có gì.”

Sáng hôm sau...

Nguyễn Thu dậy rất sớm. Sau khi chuẩn bị xong, cô xuống lầu.

Vệ sĩ thân cận là Ương Trác hai tay chắp sau lưng đứng trước xe, thấy Nguyễn Thu đến liền mở cửa xe.

Trước khi lên xe, Nguyễn Thu quay lại nhìn lên tầng hai.

Nơi đó, Mục Na đang cầm một ly cà phê, khoác chiếc áo ngủ màu xanh đậm nhìn cô.

Nguyễn Thu mỉm cười với bà.

Mục Na lắc đầu, cưng chiều nói:

“Đừng quên buổi gặp mặt hôm nay.”

Nguyễn Thu gật đầu.

Mục Na nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn cô:

“Dù sao cũng là vợ tương lai, chẳng lẽ con không tò mò hay háo hức chút nào sao?”

“Không đâu.”

Nguyễn Thu chỉnh lại cổ áo, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường:

“Người thế nào con chưa từng gặp qua? Có gì đáng để kích động?”

Mộc Na gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ tiễn con gái rời đi.

Lên xe, Nguyễn Thu thu lại nụ cười, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Ương Trác rất yên lặng, tập trung lái xe, không quấy rầy cô.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Nguyễn Thu mở mắt ra, trong đôi mắt dài hẹp thoáng gợn một tầng sương mờ.