Trọng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Phê Vả Chết Tất Cả Mọi Người

Chương 11

Đỗ Hồng Nguyệt sững sờ.

Trước đây…

Bà ta bỗng cảm thấy mơ hồ, không ngờ mình lại không thể nhớ nổi Kiều Tư Ngọc trước đây là người thế nào.

“Nó trước đây… không hay nói chuyện, cả người lúc nào cũng u ám, ngay cả cha mẹ cũng không gọi. Con đừng để ý đến nó, sau này tránh xa nó ra là được.”

Trước đây, sự tồn tại của Kiều Tư Ngọc trong căn nhà này vô cùng mờ nhạt.

Đôi khi, bọn họ còn quên mất có cô trong nhà.

Kiều Tống Dao không hỏi thêm gì nữa.

Lần đầu tiên cô ta gặp Kiều Tư Ngọc sau khi trở về, quả đúng như lời Đỗ Hồng Nguyệt nói.

Kiều Tư Ngọc không thích nói chuyện, thậm chí còn chẳng gọi ai, dễ dàng bị người khác lãng quên, là một nhân vật bên lề trong gia đình này.

Để thể hiện sự thân thiện, cô ta đã đến phòng của Kiều Tư Ngọc.

Cô ta phát hiện Kiều Tư Ngọc có rất nhiều loại sách khác nhau. Đồng thời, cô ta cũng nhận ra Kiều Tư Ngọc rất thông minh và có trí nhớ siêu phàm.

Cô ta tùy tiện rút một cuốn sách từ giá, lật đến một trang và đọc hai câu, Kiều Tư Ngọc lập tức biết đó là cuốn sách nào, thuộc trang nào, thậm chí còn có thể nói ra cả phần chú thích.

Điều này khiến cô ta vừa kinh ngạc vừa ghen tị.

Rõ ràng cả hai đều là con gái nhà họ Kiều, vậy mà mình lại lưu lạc bên ngoài suốt mười tám năm.

Nếu mình cũng được lớn lên trong nhà họ Kiều, chắc chắn mình sẽ giỏi hơn Kiều Tư Ngọc.

Suy nghĩ này dần bén rễ trong lòng cô ta.

Cô ta không muốn để người khác biết Kiều Tư Ngọc xuất sắc đến mức nào. Nếu trước đây cô là người ngoài lề, vậy thì cả đời này cứ tiếp tục làm người ngoài lề đi.

Trong nhà này, chỉ cần có một cô con gái ưu tú là đủ rồi.

Sau khi trở về phòng, Kiều Tư Ngọc đặt con dao lên bàn, bật máy tính lên và kiểm tra tin tức trên mạng.

Không có tin tức gì về nhà họ Hứa.

Nhà họ Lý và nhà họ Phương...

Tìm thấy rồi.

Dù có tin tức, nhưng rõ ràng đã bị ai đó ém xuống, rất ít người biết đến.

Kiều Tư Ngọc khẽ cười, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.

Sau khoảng nửa tiếng, cô gửi tài liệu đến một trang tin tức mạng có tên "Kẻ thầu ruộng dưa".

Cô vừa vào nhà vệ sinh một lúc, đối phương đã nhắn lại.

Kẻ thầu ruộng dưa: "Những tài liệu bạn cung cấp đều là thật chứ?"

Kiều Tư Ngọc lập tức gửi đường link các bài báo về nhà họ Lý và nhà họ Phương đã bị gỡ xuống.

"Nếu sợ thì đừng đăng."

Kẻ thầu ruộng dưa: "Bạn hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải không dám đăng, chúng tôi chỉ đang tìm kiếm sự thật. Nếu đây là sự thật, chúng tôi sẽ không bỏ qua."

Kẻ thầu ruộng dưa: "Cảm ơn bạn đã cung cấp tài liệu, chúng tôi nhất định sẽ đưa tin thật tốt."

Kiều Tư Ngọc trả lời: "Nửa tiếng sau, tôi muốn thấy tin tức của các người."

Kẻ thầu ruộng dưa: "…Chúng tôi sẽ cố gắng."

Kiều Tư Ngọc đóng cửa sổ trò chuyện.

Đừng nhìn cái tên của trang tin này mà xem thường, thực chất, phía sau nó có chỗ dựa rất vững chắc và bối cảnh đầy bí ẩn.

Những thứ mà người khác không dám đưa tin, bọn họ đều có thể đưa tin, miễn là tài liệu là thật thì không vấn đề gì.

Trang tin tức này từng khiến nhiều người lầm tưởng nó là cơ quan báo chí chính thức.

Nhưng thực ra không phải.

Kiều Tư Ngọc biết rõ ai đứng sau nó.

"Kiều Tư Ngọc, hôm qua cô báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đến tìm cô rồi, mau mở cửa đi."

Bên ngoài vang lên giọng nói hả hê của Kiều Chính Hạo.

Kiều Tư Ngọc tắt máy tính, cầm túi xách rồi ra ngoài.

Kiều Chính Hạo đứng xa xa ở cầu thang, cười nham hiểm nhìn cô:

"Hôm qua cô báo cảnh sát, sảng khoái lắm đúng không? Không ngờ cảnh sát lại tìm đến cô nhỉ?"

Kiều Tư Ngọc liếc mắt khinh bỉ: "Đồ ngu."

Kiều Chính Hạo sờ sờ cổ mình, ngẩng cằm lên, để lộ vết bầm trên cổ, giọng đầy ác ý:

"Nếu tôi nói với cảnh sát rằng cô suýt bóp chết tôi, cô có phải ngồi tù không?"

Kiều Tư Ngọc nhướn mày, không hề sợ hãi: “Vậy thì báo cảnh sát đi.”

Vốn định nhìn cô sợ hãi cầu xin, Kiều Chính Hạo nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Tư Ngọc, chờ đó cho tao.”

“Đồ ngu, tật nói nhiều.”

Kiều Tư Ngọc bước xuống lầu, Đỗ Hồng Nguyệt cũng giống như Kiều Chính Hạo, vẻ mặt đầy vẻ hả hê.

“Một đứa dám đánh cả cha mẹ, giờ gặp báo ứng rồi.”

Tốt nhất là bị bắt vào tù luôn đừng ra nữa.

Kiều Chí Hoành liếc bà ta một cái. Ông từ trước đến nay luôn biết cách đối nhân xử thế bên ngoài, bèn giả vờ quan tâm nói với cảnh sát: