Kiều Chí Hoành chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, một ngụm máu già suýt nữa trào ra khỏi cổ họng.
"Đồ bất hiếu, mày muốn chọc tao tức chết đúng không?"
Kiều Tư Ngọc nhếch môi:
"Tôi cũng muốn đấy, nhưng mạng ông cứng quá."
Ít nhất, ông vẫn sống lâu hơn cô.
Thật bất công.
Kiều Chí Hoành: "..."
Cơn giận bị nghẹn trong l*иg ngực, không lên được cũng không xuống được, ông chỉ còn cách thở sâu để bình tĩnh lại.
Kiều Tống Dao nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ:
"Cha, cha bình tĩnh lại đi, có gì thì đợi dùng bữa xong rồi nói."
Một câu nói của cô ta lập tức xoa dịu cơn giận của Kiều Chí Hoành.
Nói xong, Kiều Tống Dao quay sang đỡ Đỗ Hồng Nguyệt dậy.
Đỗ Hồng Nguyệt bị Kiều Tư Ngọc dọa đến suýt nữa hồn rời khỏi xác, chân tay run rẩy. Lúc bà ta đứng lên, váy phía sau đã ướt sũng.
Kiều Tống Dao nhíu mày đầy vẻ ghê tởm, nhưng không nói gì, cô ta liếc nhìn Kiều Tư Ngọc với ánh mắt hoài nghi, như đang suy tính điều gì đó.
Trước ánh mắt dò xét của Kiều Tống Dao, Kiều Tư Ngọc cười tươi như vô tâm vô tư, thậm chí còn nhướng mày trêu chọc cô ta.
"Mẹ, để con đưa mẹ lên lầu nhé."
Kiều Tống Dao thu lại ánh nhìn, đỡ Đỗ Hồng Nguyệt lên lầu thay đồ.
Nụ cười trên mặt Kiều Tư Ngọc dần tắt, ánh mắt trầm xuống.
Sống lại nhiều kiếp như vậy, cô đã rút ra một số kinh nghiệm.
Kiều Tống Dao là nhân vật chính, cô không thể gây tổn hại lớn trực tiếp đến cô ta, hai cái tát vừa rồi đã là giới hạn.
Nhưng cô có thể ra tay với những người xung quanh Kiều Tống Dao.
Hừ.
Không hổ là nhân vật chính, con cưng của thiên đạo.
Kiều Tư Ngọc xoay xoay con dao phay trong tay, vung vài đường thử, lưỡi dao sắc lẹm xé toạc không khí, mang theo khí thế lạnh lùng.
"Rầm!"
Kiều Chính Hạo sợ tái mặt, trượt khỏi ghế, làm đổ cả ghế xuống đất.
Kiều Tư Ngọc thu dao lại, liếc nhìn anh ta.
Ánh mắt Kiều Chính Hạo dừng lại trên lưỡi dao sáng loáng, nuốt nước bọt.
"Kiều Tư Ngọc, gϊếŧ người là phạm pháp đấy."
Kiều Tư Ngọc bày ra vẻ mặt chán ghét và khinh thường:
"Gϊếŧ các người? Tôi chẳng rảnh làm bẩn tay mình. Đồ nhát chết."
Con dao này bổ vào bàn ăn mà lưỡi dao còn bị mẻ một miếng.
Không thuận tay bằng con dao găm kiếp trước ai đó đã tặng cô.
Thôi cứ tạm dùng vậy.
Kiều Tư Ngọc xách con dao lên lầu.
“Cha… cô ta… cô ta… cô ta lên lầu rồi, cô ta có định chém mẹ và Dao Dao không?”
Kiều Chính Hạo nhìn Kiều Chí Hoành đang thất thần, nhắc nhở một câu.
Không thể trách anh ta hiểu lầm, thực sự là khí thế xách dao lên lầu của Kiều Tư Ngọc quá hung dữ.
Kiều Chí Hoành day day thái dương, hôm qua và hôm nay, Kiều Tư Ngọc đã mang đến cho ông quá nhiều cú sốc, khiến đầu ông đau nhức không thôi.
“Lớn thế này rồi mà có não không vậy?”
Kiều Chí Hoành tức giận mắng Kiều Chính Hạo.
Dù Kiều Tư Ngọc có điên đến đâu cũng không đến mức ra tay sát hại cha mẹ ruột.
Kiều Chính Hạo xoa cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô ta trước đó còn suýt bóp chết con.”
Anh ta từng bị Kiều Tư Ngọc đánh, bị cô bóp cổ, cảm giác ngạt thở đó đến giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng.
Lại tận mắt chứng kiến cảnh Kiều Tư Ngọc cầm dao như kẻ điên bổ xuống mẹ mình, anh ta thực sự có bóng ma tâm lý.
Kiều Chí Hoành vốn định đến công ty, nhưng cảm giác đau rát trên mặt nhắc nhở ông rằng hôm nay không thể ra ngoài.
Mang nửa khuôn mặt sưng vù ra ngoài, ông còn cần thể diện không đây?
Tầng ba.
Đỗ Hồng Nguyệt sau khi tắm rửa thay đồ xong, vẫn còn sợ hãi vỗ nhẹ vào ngực.
Kiều Tống Dao nắm lấy tay bà ta, an ủi: “Mẹ, em ấy…”
“Đừng nhắc đến nó với mẹ.”
Vừa nghe nhắc đến Kiều Tư Ngọc, Đỗ Hồng Nguyệt lại nhớ đến con dao dí vào cổ mình, nói xong mới nhận ra giọng điệu của mình có phần không đúng.
“Dao Dao, mẹ không cố ý nặng lời với con, thực sự là…”
Đỗ Hồng Nguyệt đầy áy náy nói: “Sau này con vẫn nên tránh xa nó một chút, mẹ sợ nó phát điên rồi làm hại con.”
Kiều Tống Dao bỗng đỏ hoe mắt, gương mặt tràn đầy sự giằng xé.
“Mẹ, xin lỗi… nếu không phải vì con, em ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.”
Nhìn dáng vẻ của con gái, Đỗ Hồng Nguyệt đau lòng không thôi, ôm cô ta vào lòng an ủi.
“Sao có thể trách con được, tất cả là do con nha đầu chết tiệt Kiều Tư Ngọc kia, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Kiều Tống Dao lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt ảm đạm: “Mẹ, em ấy… trước đây em ấy như thế nào?”