Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 8

Cừu Kỳ trước kia luôn có vẻ hung dữ không che giấu, muốn gì là phải đoạt lấy, không thấy máu không chịu dừng. Nhưng bây giờ, trên người cô không còn chút khí thế nào đáng sợ nữa. Đôi mắt nai long lanh khiến cô trông ngoan ngoãn như thú cưng được con người nuôi dưỡng, dường như chỉ cần vẫy tay, cô sẽ cười ngốc nghếch với bạn, rồi không chút đề phòng nào chạy đến ôm lấy chân bạn, vẫy đuôi làm nũng.

Trông thật sự rất dễ bắt nạt.

"Đại nhân, mặt người rất đỏ." Bùi Vũ Khanh nhẹ giọng nói, cúi người về phía Cừu Kỳ, đưa tay phải chạm vào vầng trán nhẵn mịn của cô.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào da, Cừu Kỳ khẽ run lên, dường như không ngờ Bùi Vũ Khanh lại chủ động chạm vào mình.

"Ta, ta... chắc là gần đây hơi nóng trong người? Không sao đâu, không sao đâu."

"Có lẽ là sắp giữa tháng, trời hơi nóng, ngày mai ta sẽ xuống bếp, tự tay nấu cho đại nhân ít canh ngọt thanh nhiệt."

Việc thay đổi bốn mùa ở thế giới này khác với hiện đại, mùa thay đổi rất nhanh, giữa tháng nóng nhất, cuối tháng và đầu tháng thì dần lạnh, cứ như vậy lặp lại.

Nói xong, Bùi Vũ Khanh lặng lẽ thu tay về, ánh mắt thêm phần nghi hoặc. Vừa rồi cô đưa tay ra, Cừu Kỳ không lập tức hất tay cô ra, đây là điều đầu tiên khiến cô ngạc nhiên.

Thứ hai, tuy cô đã nhân lúc tiếp xúc ngắn ngủi để đọc tâm, nhưng cũng không thấy suy nghĩ trong lòng Cừu Kỳ khác gì lời cô nói.

Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng không thể nào ngây thơ đến mức nghĩ gì nói nấy như vậy, Bùi Vũ Khanh thầm nghĩ.

Đây không phải lần đầu tiên, không thể nào là trùng hợp, nhưng cô lại không đoán ra Cừu Kỳ dùng cách nào để qua mắt cô, có thể dễ dàng tránh được thuật đọc tâm của cô hết lần này đến lần khác.

Cừu Kỳ là họa sĩ truyện tranh, sống một mình quen rồi, suốt ngày chỉ ăn mì gói và đồ ăn nhanh, nghe thấy Bùi Vũ Khanh muốn tự tay nấu canh cho mình - kẻ thù của cô, suýt chút nữa thì cảm động đến phát khóc.

Cô thậm chí còn kích động ôm lấy eo thon của người đẹp, hít hà mùi hương quyến rũ trên người cô ấy, đầy cảm động: "Phu nhân, sao cô lại tốt như vậy? Cho dù ta đã mất trí nhớ, nhưng trước kia ta thật sự đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, cô có thể đánh ta mắng ta mà, cô đối xử với ta thế này, ta thấy rất áy náy."

Khóe miệng Bùi Vũ Khanh hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, vỗ nhẹ lưng Cừu Kỳ: "Đại nhân nói quá lời rồi, bây giờ người không nhớ gì nữa, hãy để chuyện cũ trôi theo gió mây."

Cừu Kỳ không biết nụ cười của Bùi Vũ Khanh không hề chạm đến đáy mắt, chỉ cảm thấy giọng nói bên tai thật êm ái dịu dàng, như thể từng câu từng chữ đều đang an ủi tâm hồn cô đơn của mình.

Cô gật đầu thật mạnh, nghĩ thầm sau này dù có xuất hiện mỹ nhân tuyệt sắc nào, cô cũng sẽ không thay đổi mục tiêu chinh phục của mình.

Một nhân vật vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy, quả thực là được biên kịch tạo ra theo sở thích của cô!

Sau một hồi náo loạn, hai người cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Kẻ thù ở ngay bên cạnh, cộng thêm hôm nay lại có vô số biến cố ngoài dự liệu, Bùi Vũ Khanh căn bản không thể nào yên tâm ngủ được. Cô nhắm mắt lại, nhưng lại tăng cường tất cả các giác quan khác, không bỏ sót bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào trong không khí.

Cừu Kỳ thì đúng như đã hứa, rất ngoan ngoãn, không hề động tay động chân, nằm im một bên, ngủ rất ngon.

Chỉ là, đêm càng về khuya, tư thế ngủ của Cừu Kỳ cũng dần dần trở nên tùy tiện. Đầu tiên là vung tay đặt lên eo Bùi Vũ Khanh, sau đó lại xoay người, gác cả chân lên, cuối cùng thì ôm chặt lấy cô như ôm gối ôm.

Bùi Vũ Khanh hơi nhíu mày, phản ứng rất nhanh chặn đầu Cừu Kỳ đang áp sát lại. Cô định đẩy ra, nhưng Cừu Kỳ lại nhân cơ hội này, nhoẻn miệng cười, dụi má vào lòng bàn tay cô.

"Mỹ nhân... đừng buồn, sau này nàng chính là bảo bối phu nhân duy nhất của ta, ta rất chung tình, sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, ta sẽ bù đắp cho nàng thật tốt, cưng chiều nàng lên tận trời!"

Giọng nói lầm bầm khe khẽ bên tai, mềm mại ngọt ngào, lại thêm nụ cười không chút đề phòng kia, thật sự rất dễ khiến người ta tin tưởng.

Bùi Vũ Khanh nghe rõ từng chữ, nhưng mỗi chữ trong câu nói đó, đối với cô đều rất xa lạ.

Bù đắp? Cưng chiều lên tận trời?

Cô cười nhạt, cơ thể khẽ run lên. Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến lưng cô đau nhói, cộng thêm Huyền Băng Hoàn trên lưng càng khiến da thịt thêm rách buốt.

Ta chỉ muốn mạng của ngươi, ngươi có bằng lòng không?

...