Sức của Cừu Kỳ rất lớn, đừng nói là một vạc nước, cô nghi ngờ mình có thể vác cả một ngọn núi trên vai mà không vấn đề gì.
Bê nước nóng vào phòng, pha thêm nước lạnh cho vừa đủ ấm, Cừu Kỳ mới lui ra khỏi bồn tắm.
"Mỹ nhân, nàng cứ tắm thoải mái nhé, ta ở trên giường chờ nàng."
Bùi Vũ Khanh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, "Đại nhân, hôm nay thân thể thϊếp hơi khó chịu, e rằng..."
"nàng hiểu lầm rồi!" Cừu Kỳ đương nhiên biết Bùi Vũ Khanh đang nói gì.
Tắm rửa, lên giường, ngủ, đây chẳng phải là ba bước của thị tẩm sao? Nhưng cô không phải là sắc lang như nguyên chủ, sao có thể làm chuyện ép buộc người khác như vậy.
Hơn nữa, Bùi Vũ Khanh bây giờ, cô đau lòng đến mức không nỡ để cô ấy tự rót trà, làm sao còn nghĩ đến những chuyện tế nhị kia chứ.
"Ngủ, chỉ là ngủ thôi, ta sẽ không động vào nàng đâu!" Cừu Kỳ giơ tay trái lên, thụ ba ngón tay, "Ta thề."
Ánh mắt Bùi Vũ Khanh lướt qua khuôn mặt căng thẳng của cô, đảo một vòng rồi lại bình tĩnh dời đi, "Cảm ơn đại nhân."
Rõ ràng có thể vạch trần ngay tại chỗ, nhưng ma đầu này lại cứ muốn diễn kịch hòa thuận với cô ấy, quả là chiêu trò chưa từng dùng trước đây.
Nhưng nếu cho rằng cô ấy sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác như vậy thì quá coi thường cô ấy rồi.
Tuy nhiên, nếu đối phương muốn diễn, cô ấy sẽ phối hợp.
...
Vốn dĩ sau một hồi náo loạn, Cừu Kỳ đã khá buồn ngủ.
Nhưng đầu vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ còn chưa đến, thì những suy nghĩ không đứng đắn lại chen vào đầu cô.
Căn phòng này tuy không nhỏ, nhưng không chịu nổi thính lực của cơ thể này quá tốt.
Giữa bồn tắm và giường chỉ có một tấm bình phong che chắn, ánh nến màu vàng cam hắt lên bóng dáng yểu điệu của người con gái phía sau bình phong.
Cừu Kỳ nín thở nhìn thân hình thướt tha sau tấm bình phong, chỉ một động tác đưa tay vuốt ve cơ thể cũng đủ khiến cô nóng bừng cả người.
Cô mở to mắt, nhìn Bùi Vũ Khanh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua mặt nước đặt lên vai, sau đó vén mái tóc dài ướŧ áŧ dính trên da, nghĩ đến làn da trắng mịn hoàn mỹ như ngọc vừa nhìn thấy trong bồn tắm, Cừu Kỳ cảm thấy cái mũi vừa mới cầm máu của mình lại bắt đầu ngứa ran.
Theo động tác Bùi Vũ Khanh ngả người vào thành bồn tắm, nghe tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ mũi, có thể thấy lúc này cô ấy thực sự rất thư giãn và thoải mái, dường như không hề để ý đến tên háo sắc nằm bên cạnh.
Cừu Kỳ che mặt đỏ bừng quay người đi, quyết định thực hiện phép tắc không nhìn không nghe, trước đây khi xem truyện tranh suốt ngày giục tác giả ra chap mới là cô, nhưng bây giờ đổi thành người thật việc thật, mới đến đây đã chùn bước, thật quá mất mặt.
Bùi Vũ Khanh tắm khá lâu, khi Cừu Kỳ nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, mới nghe thấy tiếng cô ấy bước ra khỏi bồn tắm.
Cô theo bản năng vểnh tai lên, cơ thể không hề nhúc nhích, nhưng lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào đối phương.
Một bước, hai bước, Bùi Vũ Khanh chậm rãi tiến lại gần giường, mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi Cừu Kỳ, khiến hàng lông mày nhíu chặt của cô theo bản năng giãn ra.
"Đại nhân, đã ngủ chưa?" Có lẽ sợ làm phiền người khác, Bùi Vũ Khanh nói nhỏ.
Cừu Kỳ thò nửa đầu ra khỏi chăn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, "Ừm, sắp ngủ rồi."
Nói xong, cô rất tự giác dịch vào trong, "Lên đây đi, cẩn thận bị lạnh."
Chiếc giường này rất rộng, lúc này Cừu Kỳ đang co ro trong góc chưa đến một phần ba, dáng vẻ cẩn thận dè dặt, như thể cô mới là người bị ép thị tẩm.
Bùi Vũ Khanh gật đầu, ngồi xuống mép giường, cởi giày, sau đó quỳ xuống, đưa tay vén màn giường.
Cừu Kỳ nhìn chằm chằm cô ấy đang cởi màn, những ngón tay thon dài trắng nõn nổi bật trên nền đỏ rực, tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ khó tả. Người vốn đã như tiên nữ, dường như chỉ một khắc sau sẽ mọc cánh bay đi mất. Rõ ràng ở gần ngay trước mắt, nhưng lại có cảm giác vừa đưa tay ra đã tan biến.
Màn trướng buông xuống, càng làm tăng thêm bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Aaaaaaaaa! Ngày đầu tiên đã ngủ chung giường, lại còn là một đại mỹ nhân như vậy, Cừu Kỳ hít mũi, không nhịn được mà thốt lên: "Ta thật là hạnh phúc quá đi..."
"Hửm?" Bùi Vũ Khanh nghe thấy giọng nói của cô, khẽ nhướng mày: "Đại nhân có gì căn dặn?"
"Không có gì, nàng ngủ đi." Cừu Kỳ rụt vai: "Hôm nay nàng chắc mệt lắm rồi."
Ánh mắt Bùi Vũ Khanh lướt qua vẻ mặt của Cừu Kỳ, không bỏ sót hành động cô vô thức nắm chặt tay, ngượng ngùng túm lấy góc chăn.