Cậu lập tức bấm gọi cho Tạ Lâm, nhưng ngoài dự đoán, điện thoại của Tạ Lâm lại tắt máy, chuyện này rất hiếm khi xảy ra.
Phó Viễn Chu nghĩ rằng có lẽ Tạ Lâm vẫn đang online trên máy tính, liền mở ứng dụng mạng xã hội. Điều khiến cậu bất ngờ hơn nữa là gần đây, cậu và Tạ Lâm gần như không nói chuyện gì nhiều trên ứng dụng, chỉ chào nhau buổi sáng hoặc chúc ngủ ngon vào buổi tối, một thói quen mà cả hai duy trì nhiều năm qua. Ngoài ra, không có bất kỳ tin nhắn nào khác.
Cậu lướt ngược lại xem đoạn trò chuyện, phát hiện lần cuối cùng nói chuyện, Tạ Lâm đã bảo cậu mấy ngày này đừng đến tìm anh. Cậu chỉ trả lời một biểu tượng "OK" rồi thôi, cũng không hỏi tại sao không thể gặp Tạ Lâm. Điều này khiến Phó Viễn Chu cảm thấy rất bất an.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Không thể ngồi yên thêm nữa, nỗi lo lắng cho Tạ Lâm thậm chí còn lớn hơn cả sự phiền muộn khi phát hiện mình là một Omega. Cậu quyết định lập tức chạy đến nhà Tạ Lâm. Dù sao thì hai nhà cũng cách nhau không xa, đi bộ chỉ mất năm phút.
Để phòng trường hợp bất ngờ, cậu lấy chìa khóa nhà Tạ Lâm từ trong ngăn kéo, rồi vội vã rời khỏi biệt thự của mình. Trước khi đi, mẹ cậu còn hỏi sao không đeo vòng ức chế, nhưng cậu chẳng kịp để ý đến lời bà, bởi so với Tạ Lâm, mấy thứ đó chẳng quan trọng chút nào.
“Tạ Lâm, Tạ Lâm? Anh có ở nhà không?”
Phó Viễn Chu đứng bên ngoài cổng bấm chuông, gọi tên Tạ Lâm. Bố mẹ Tạ Lâm đều sống ở nước ngoài, từ lâu anh đã quen với việc sống một mình, chỉ có người giúp việc định kỳ tới làm việc nhà.
Không ai trả lời qua hệ thống liên lạc, Phó Viễn Chu đành dùng chìa khóa mở cổng sân rồi chạy tới cửa biệt thự. Đúng lúc cậu định nhập dấu vân tay mà trước đây đã đăng ký, cửa bất ngờ được mở từ bên trong. Một luồng hương rượu vang đậm đà lập tức xộc vào mũi cậu.
Phó Viễn Chu đã từng uống qua những loại rượu vang cao cấp từ các vườn nho danh tiếng, nhưng cậu chưa từng gặp mùi hương nào như thế này. Hương rượu đậm đà và mãnh liệt, mang theo sức quyến rũ kỳ lạ. Chỉ một hơi thôi cũng khiến gương mặt Phó Viễn Chu ửng đỏ, đầu óc quay cuồng như say, cả người mềm nhũn. Cậu không thể chống đỡ, ngã thẳng về phía trước. May mắn thay, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tạ Lâm định biến nhà mình thành hầm rượu vang hay gì, sao lại mở nhiều rượu thế này…
Trong cơn choáng váng, Phó Viễn Chu ngước mắt nhìn người đang đỡ lấy mình. Quả nhiên, cặp chân mày thanh tú và gương mặt lạnh lùng ấy chính là Tạ Lâm. Lúc này, ngoài Tạ Lâm, còn ai có thể ôm cậu nữa chứ? Với suy nghĩ đó, Phó Viễn Chu rất tự nhiên dựa vào lòng Tạ Lâm, thậm chí còn nhiệt tình ôm chặt lại. Đã lâu lắm rồi cậu không được ôm người bạn thân của mình.
Trong lúc đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi gặp lại bạn, cậu chợt cảm nhận được đôi tay vòng qua eo mình siết chặt hơn, đến mức hơi đau. Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói thấp trầm của Tạ Lâm vang lên bên tai:
“Sao lại đến đây tìm anh?”
“Em biết rõ anh đang trong kỳ phát tình mà.”
Phó Viễn Chu: “...?”
Phát tình? Đó là cái gì?