Sau Khi Trọng Sinh Thành Omega Ai Cũng Tranh Nhau Muốn Cưới Tôi

Chương 4: Nam giới có thể sinh con?

Ba phút sau, trong căn phòng ngủ tĩnh lặng vang lên một tiếng "bốp", rõ ràng là âm thanh chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Phó Viễn Chu mặt mày tái mét, ánh mắt đờ đẫn. Những dòng chữ vừa đọc được như một đám keo dính chặt vào mọi suy nghĩ của cậu, khiến não bộ gần như tê liệt. Trong đầu cậu, chỉ có một câu liên tục vang lên, lặp đi lặp lại:

“Ngoài nam và nữ, loài người còn chia thành ba giới tính: Alpha, Beta, và Omega… Trong đó, bất kể Omega là nam hay nữ đều có thể mang thai…”

Nam giới Omega có thể mang thai?

Nam giới có thể sinh con?

Vậy có nghĩa là, hiện tại cậu có thể sinh con?

Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới quan của Phó Viễn Chu bị nghiền nát một cách không thương tiếc. Nhớ lại lúc nãy cha mẹ hỏi chuyện mang thai, rất có khả năng họ không phải hỏi người khác mà là hỏi cậu có đang mang thai hay không. Toàn thân cậu như bị điện giật, cảm giác kinh hãi hiện lên rõ ràng, không kém gì khoảnh khắc cậu nhận ra mình đã trọng sinh.

Rốt cuộc đây là thế giới gì? Sao ngay cả đàn ông cũng có thể sinh con? Nếu chỉ dừng lại ở đó thì còn tạm chấp nhận, nhưng tại sao cậu lại trở thành loại giới tính có thể sinh con này chứ? Một người đàn ông cao 1m80 như cậu mà đi sinh con, thì còn ra thể thống gì?

Sau cú sốc cực độ là nỗi sợ hãi và tức giận sâu sắc. Phó Viễn Chu không hiểu vì sao mình lại phải chịu đựng chuyện này, thậm chí cậu còn cảm thấy, thà rằng mình thuộc loại người nguy hiểm cần bị giám sát còn hơn.

Cậu cúi người nhặt điện thoại lên, đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Đúng lúc này, ánh mắt cậu bất chợt rơi vào một cái tên: A Lâm.

Khi điện thoại rơi xuống, vô tình cậu đã lướt tới danh bạ. Cái tên “A Lâm” này chính là biệt hiệu cậu dành cho Tạ Lâm, người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của mình. Thường ngày, cậu không gọi Tạ Lâm như vậy, nhưng lưu tên như thế để đặt Tạ Lâm lên đầu danh bạ. Bởi vì, bất kể gặp phải chuyện gì, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu Phó Viễn Chu luôn là Tạ Lâm.

Tạ Lâm lúc nào cũng đối xử với cậu rất tốt. Nhưng trước khi trọng sinh, Phó Viễn Chu đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Tạ Lâm. Sau đó, vì tai nạn của cha mẹ mà khiến Tạ Lâm thất vọng, đoạn tuyệt tình bạn nhiều năm giữa hai người. Mỗi lần nghĩ lại, Phó Viễn Chu đều hối hận đến đau đớn, nhưng khi đó cậu đã không còn cơ hội để bù đắp nữa.

Trong lòng cậu lúc này rối bời, rất muốn lập tức gặp Tạ Lâm hoặc ít nhất là nghe giọng anh. Chỉ cần có Tạ Lâm ở bên, Phó Viễn Chu sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm, bởi cậu biết rằng Tạ Lâm sẽ luôn đứng về phía mình.