Số bốn – kẻ trộm – xoa cằm gật gù, phụ họa: “Tôi cảm thấy có lý.”
Số tám đưa ra hai ngón tay, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:
“Hiện giờ còn một mạch suy đoán nữa, xuất phát từ góc nhìn người đồng cảm. Đêm qua cô ta nghiệm được trong số mười và số ba có một người giữ thẻ hung bài. Hiện tại số ba đã bị ác quỷ mang đi, Thánh thương xem như đã được xác nhận. Như vậy, thân phận còn lại đáng nghi chính là người mang thẻ người làm vườn – số mười. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng người đồng cảm đã bị ăn độc. Ta nghĩ nên nghe thử xem số mười có gì muốn nói.”
Ánh nhìn trong phòng đồng loạt dồn về phía người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh. Hắn ta khẽ nhướn mày, làm ra vẻ giật mình khoa trương, nhưng trong ánh mắt không thấy lấy một tia bối rối.
“Wow, đến lượt tôi rồi à?”
Hắn bật cười cảm thán, rồi chuyển sang tiếng Trung để phát biểu: “Số tám bảo trong đội hung bài có người giữ thẻ gương hai chiều nên mới tránh được kỵ sĩ. Ý này tôi đồng ý… Nhưng, nếu vậy vì sao ác quỷ lại không chọn người đồng cảm? Tôi nghĩ lúc cậu – số tám đi tìm số chín để nói rõ thân phận, chắc là kín đáo đúng không?”
“Đúng vậy.” Số tám gật đầu.
“Thế thì, theo lý, ác quỷ cũng không thể biết người đồng cảm được bảo vệ… Vậy tại sao lại không chọn người đồng cảm mà lại gϊếŧ một chiếc bài kỳ lạ như Thánh thương?”
Người ngoại quốc nheo mắt, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, ánh nhìn rơi lên người Mạnh Phức Du: “Cô nương xinh đẹp, cô nghĩ sao?”
Số tám cắn môi, ánh mắt thoáng nghiêng về phía Mạnh Phức Du, như đang suy xét điều gì.
Giữa muôn vàn ánh nhìn, Mạnh Phức Du vẫn bình thản như thường, vừa định mở miệng thì bị người khác chen lời.
“Có khả năng… trong mắt ác quỷ, người canh giữ đã không còn nằm trong phạm vi có thể bị nguyền rủa.”
Giọng nói ấy trầm ổn, không nhanh không chậm đến từ nam nhân thứ chín: “Có ai từng cầm thẻ bài ác quỷ khi có mặt người canh giữ không? À, không đúng – là từng cầm thẻ bài ác quỷ khi trên bàn có người giữ thẻ canh giữ.”
Toàn phòng im phăng phắc.
Nam nhân thứ chín nghiêng đầu, nhún vai một cái như thể nói: “Thấy chưa.”
Mạnh Phức Du dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, chờ một lúc lâu vẫn không thấy phe Linh Ẩn ai lên tiếng phản bác.
“Tôi cho rằng cả hai giả thuyết của số tám đều hợp lý. Nếu đã biết số tám là kỵ sĩ đang gạt để nhận đao, số hai được bảo vệ, thì lựa chọn tối ưu của ác quỷ hẳn phải là phù thủy số sáu.”
Số chín tiếp lời, giọng nói vẫn điềm nhiên như cũ: “Người đồng cảm – số hai tuy được tôi bảo vệ, nhưng khả năng ăn độc vẫn là cao nhất. Còn số mười, tôi vẫn giữ nguyên nghi ngờ, nhưng trước tiên đề nghị xử lý số sáu.”
Số bảy – người gõ chuông – gật đầu: “Xác thực. Trên bàn, số bốn do tôi nghiệm, số năm là Thánh đồ không thể bỏ phiếu. Số sáu phù thủy hiện tại là đáng nghi nhất. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tôi bị ăn độc từ đêm đầu, nhưng giờ số ba đã không còn, người đồng cảm hôm nay có thể vượt quyền nghiệm bài số bốn, nên trước mắt tạm giữ nguyên hướng phân tích.”
Số năm nam nhân răng hô vội vã gật đầu: “Đúng đúng!”
Mạnh Phức Du lật cây bút qua lại giữa những ngón tay, ánh mắt bình tĩnh đánh giá lại người đồng đội “ác quỷ” thứ chín này trong lòng.
Bình thường, đêm qua ác quỷ gϊếŧ phù thủy mới là thao tác thông thường. Nhưng hắn lại chọn Thánh thương khiến phù thủy không duyên không cớ lại bị nghi ngờ, một đao kia chém xuống có thể được tính là mang đi hai người. Một nhát đao tinh tế, rất nhuần nhuyễn trong vai ác quỷ.
Số bảy giơ tay ra hiệu: “Số bảy đề danh số sáu.”
Con rối chấp sự lập tức vang lên: “Số bảy khách quý đề danh số sáu khách quý. Từ người bên tay phải số sáu, xin giơ tay biểu quyết.”
Tám người còn lại lần lượt bỏ phiếu. Số sáu bị năm phiếu quyết nên đủ để bị loại bỏ, dù số bốn và số mười không giơ tay. Con rối vẫn tuyên bố kết quả, trò chơi tiếp tục.
Mạnh Phức Du đứng dậy vươn vai, bảy chiếc thẻ Linh Ẩn đã lộ ba. Đêm nay ác quỷ gϊếŧ thêm một người, ngày mai có lẽ sẽ là hồi kết.
Đến bữa sáng.
Số năm nam nhân răng hô không còn tình trạng hoảng loạn, nơm nớp lo sợ như trước, trên mặt rốt cuộc cũng thấp thoáng nụ cười. Hắn gắp mấy con tôm xào tỏi cùng với hai chiếc bánh bao lớn, vừa hát khe khẽ vừa ngồi vào bàn dài.
Hắn lần đầu thuộc phe hung bài, mấy ngày trước thật sự hoảng sợ. Nhưng giờ, dù vẫn nhát gan nhưng hắn cũng đã nhìn ra đại cục đã định. Trận doanh Linh Ẩn… không tạo nổi làn sóng nào nữa.
Số bảy bưng đĩa ngồi xuống cạnh hắn, nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay vui thế?”
Nam nhân răng hô cố kiềm chế khóe miệng đang giương lên, cắn một miếng bánh bao, cười ngây ngô: “Đâu có…”
Mạnh Phức Du lặng lẽ nấu mì, thêm chút thịt kho, lướt ngang qua phía sau bọn họ, tìm một chỗ trống khác ngồi xuống, lặng lẽ bắt đầu ăn.