Tô Ngọc gật đầu, sau đó nhìn sang Ôn Tư Uyển:
“Đi thôi, ra ngoài vườn nào. Nắng bên ngoài khá mạnh, có tác dụng áp chế những thứ này. Tôi đoán dạo gần đây cô không thích ra ngoài, đúng không? Vì trên người bị quấn lấy khí đen. Ánh mặt trời chiếu vào khí đen sẽ làm nó khó chịu, và cô cũng bị ảnh hưởng theo.”
Ôn Tư Uyển sững người, bởi vì Tô Ngọc nói trúng tim đen. Cô liếc nhìn Ôn Tuyết, thấy mẹ mình gật đầu, cô mới miễn cưỡng bước theo Tô Ngọc ra vườn biệt thự.
Khi hai người bước ra cửa, Thẩm Tố Cầm cùng Ôn Tuyết đứng trong nhà nhìn ra ngoài. Ôn Tuyết giữ khoảng cách rất xa với Thẩm Tố Cầm, gần như dán lưng vào tường, nhưng vì lo lắng cho con gái, bà không dám rời đi.
Tô Ngọc và Ôn Tư Uyển đứng giữa bãi cỏ trong vườn. Vừa chạm vào ánh nắng, Ôn Tư Uyển đã lộ rõ vẻ khó chịu, biểu hiện sợ ánh sáng cực kỳ rõ ràng.
Tô Ngọc nhanh tay giữ cô lại, không để cô ta chạy ngược về phòng, nhưng hành động này khiến sắc mặt Thẩm Tố Cầm sa sầm. Tuy nhiên, Tô Ngọc không chú ý đến Thẩm Tố Cầm nên cũng chẳng để ý biểu cảm ấy.
Sau một lúc để Ôn Tư Uyển đứng dưới ánh nắng, Tô Ngọc nhận thấy luồng khí đen trên người cô ta yếu dần, liền lấy từ balo ra một lá bùa giấy và một túi vải nhỏ màu vàng sáng. Cô mở miệng túi, rắc lớp tro nhang quanh chân của Ôn Tư Uyển.
Đây là tro từ nhang thờ tổ tiên nhà họ Tô, được gia trì bằng công đức tổ tiên nên cực kỳ hiệu nghiệm. Chúng giống như chất xúc tác, khiến khí đen trên người Ôn Tư Uyển vùng vẫy dữ dội hơn. Cô ta ôm đầu ngồi thụp xuống, đau đớn rêи ɾỉ, khiến Ôn Tuyết muốn chạy tới ôm lấy con gái mình nhưng bị Tô Ngọc quát ngăn lại.
Dù xót con, Ôn Tuyết hiểu rõ rằng tiểu đạo trưởng này thực sự có bản lĩnh.
Sau một lúc, khí đen trên người Ôn Tư Uyển dần tan biến, cô trở lại bình thường, chỉ là trán đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng. Khi Tô Ngọc gật đầu, bà vội vàng chạy tới ôm chầm lấy con gái.
Tô Ngọc đưa lá bùa cho bà và dặn dò:
“Bà Ôn, lát nữa bảo Ôn tiểu thư tắm rửa sạch sẽ. Quần áo trên người cô ấy phải đem đốt hết. Lá bùa này bà bảo cô ấy mang theo người, nếu có tiểu quỷ đến gần, nó sẽ tự cháy thành tro. Sáng mai, trời vừa sáng, bà lại đưa Ôn tiểu thư tới gặp tôi.”
Cô xoa xoa mũi:
“Còn bây giờ, chúng ta đến nhà bạn của Ôn tiểu thư để gặp bút tiên.”
Ôn Tuyết giao Ôn Tư Uyển lại cho người giúp việc, dặn dò kỹ lưỡng rồi cùng tài xế đưa Tô Ngọc và Thẩm Tố Cầm đến nhà bạn của Ôn Tư Uyển.
Bạn của Ôn Tư Uyển là bạn học cấp ba, gia đình điều kiện bình thường, chỉ thuộc tầng lớp công nhân viên chức. Địa chỉ của người bạn này là do Ôn Tuyết hỏi từ Ôn Tư Uyển. Trên đường đi, bà đã gọi điện trước để thông báo.
Bà khéo léo nhấn mạnh rằng nhà mình đã mời tiểu đạo trưởng làm phép, tình trạng của Ôn Tư Uyển đã cải thiện rất nhiều, vì vậy muốn nhờ tiểu đạo trưởng giúp đỡ thêm.
Thẩm Tố Cầm nghe vậy chỉ cười nhạt, ghé sát Tô Ngọc, nói nhỏ:
“Bà ta nói dối. Nhìn vẻ mặt bà ấy thì rõ là sợ bút tiên quay lại quấn con gái mình, nên mới vội vàng đến tìm tiểu quỷ này.”