Khi nhận được cái gật đầu, cô mới từ túi áo lấy ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, châm lửa rồi thong thả hút. Cô vốn có ngoại hình khá nam tính, kết hợp với chiếc vòng cổ truyền gia đình mà cô luôn đeo, dù cầm điếu thuốc nữ trên tay cũng không làm mất đi vẻ cứng rắn. Nhưng nghĩ lại, cô vốn là nữ nhân, nữ tính hay không thì có sao đâu chứ!
Lý do cô tiếp tục duy trì hình tượng "đàn ông" là vì giấy tờ tùy thân từ nhỏ đến lớn của thân xác này đều ghi là nam giới. Nếu đột ngột "biến thành nữ", không chỉ gây phiền phức mà còn dễ bị lộ tẩy. Cứ thuận nước đẩy thuyền, giả làm nam nhân tiếp cũng chẳng sao.
Tô Ngọc vốn không có thói quen hút thuốc, nhưng cơ thể này lại nghiện khá nặng. Cô lựa chọn loại thuốc lá nhẹ dành cho nữ, không quá nồng và không dễ gây khó chịu. Dù vậy, tần suất hút thuốc của cô cũng ít hơn nhiều so với nguyên chủ, một gói thuốc có thể dùng được cả tuần.
Khói trắng nhẹ nhàng tan trong không khí, bao phủ căn phòng của Ôn Tư Uyển. Tô Ngọc hút xong một điếu, xác nhận rằng hắc khí trong phòng không có dấu hiệu quay trở lại mới dập tắt đầu thuốc. Phương pháp dập thuốc cũng cực kỳ đơn giản: Tố Cầm dùng tay không nhấn mạnh một cái là xong.
Hành động này khiến Ôn Tuyết càng thêm khẳng định rằng Thẩm Tố Cầm không phải người sống. Cảm giác lạnh lẽo khi nhìn thấy cô ta khiến bà có chút rùng mình. Nhưng đồng thời, bà cũng cảm thấy Tô Ngọc là người thật sự có năng lực.
Khi Tô Ngọc bước ra khỏi phòng, Ôn Tuyết vội vàng tiến lên đón:
"Tiểu đạo trưởng, mọi chuyện thế nào rồi?"
Tô Ngọc hơi sững người. "Tiểu đạo trưởng" là cách gọi khá mới mẻ đối với cô. Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đáp:
"Phòng đã trở lại bình thường rồi."
Ôn Tuyết nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đúng là phòng thay đổi rõ ràng, không khí sáng sủa hơn, mùi hương cũng dễ chịu hơn nhiều. Trước đây, căn phòng mang chút mùi ẩm mốc khó chịu, nhưng giờ đây lại thoang thoảng hương bạc hà thanh mát từ thuốc lá của Tô Ngọc. Dù vậy, Ôn Tuyết thầm nghĩ, hít phải khói thuốc vẫn không tốt chút nào. Nhưng ở đây, bà không dám ý kiến nhiều.
Đợi Ôn Tuyết bớt căng thẳng, Tô Ngọc tiếp tục:
"Tôi sẽ giúp Ôn tiểu thư đuổi hết khí âm và để lại một lá bùa bảo vệ. Chỉ cần không tiếp tục chơi bút tiên hay mời mấy thứ không sạch sẽ vào nhà, thì sẽ không sao cả."
Ánh mắt cô lướt qua Ôn Tư Uyển, người từ lúc đầu đã đứng lặng phía sau Ôn Tuyết. Hắc khí quanh cô gái trẻ này tuy không quá nặng, nhưng so với người bình thường đã là nghiêm trọng.
Ôn Tuyết vội vàng nói lời cảm ơn nhưng bị Tô Ngọc ngắt lời:
“Bà Ôn, đừng vội cảm ơn. Bây giờ, bà cần dẫn tôi đến gặp bạn của Ôn tiểu thư. Theo phán đoán của tôi, bút tiên đã quấn lấy người bạn đó của Ôn tiểu thư. Nếu không xử lý sớm, khi bút tiên hại chết cô gái kia, tiếp theo sẽ là Ôn tiểu thư, và sau đó nữa là những người còn lại có triệu chứng nhẹ hơn.”
Lời cảm ơn của Ôn Tuyết nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ thốt được một câu:
“Vậy làm phiền tiểu đạo trưởng. Một lát nữa tôi sẽ đưa tiểu đạo trưởng đi gặp bạn của tiểu Uyển.”