Phù Diệp thực ra cũng có thể nói là không nhớ gì.
Dù sao thì lúc Lục Hoàng tử mất tích mới chỉ sáu tuổi, mà cũng có rất nhiều người không nhớ rõ chuyện trước sáu tuổi.
Nhưng hiện tại, hình tượng mà cậu đang xây dựng là "hỏi chuyện cũ trong cung, đối đáp trôi chảy", rõ ràng đang đi theo con đường có trí nhớ siêu phàm.
“Tiểu Ái!”
Tiểu Ái: “Cung điện vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày xưa.”
Ngay lập tức, Phù Diệp bắt chước theo, giả vờ quan sát xung quanh: “Nơi này bài trí không thay đổi chút nào.”
Hoàng đế vừa đi tới cửa, nghe vậy liền ngoảnh lại nhìn.
Lão thái giám càng thêm vui mừng: “Đúng vậy, Đông thiên điện này, bệ hạ chưa từng cho ai động vào.”
Tiểu Ái: “Chỉ có điều, hoàng huynh thì thay đổi nhiều đấy.”
Phù Diệp: “…”
Ánh mắt cậu dừng lại trên mặt Phù Hoàng.
Cậu ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ yếu ớt: “Nhưng mà bệ hạ, ta suýt thì không nhận ra ngài rồi.”
“…” Khuôn mặt của thái giám họ Tần lập tức tái mét.
Phù Diệp thở dốc, chìm sâu vào chiếc gối mây sắc xanh nhạt, mái tóc đen xõa tung, gương mặt ửng hồng, làn da trắng muốt yếu ớt đến mức khiến Tần thái giám cũng phải ngỡ ngàng. Cậu quay đầu nhìn về phía Phù Hoàng, thấy hắn rủ mi mắt thấp xuống, không nói gì, đã ra ngoài rồi.
Tần thái giám vội nói: “Bệ hạ đúng là có chút khác biệt so với ngày trước, điện hạ càng phải thận trọng lời nói.”
Dù hoàng đế đã rời đi, nhưng bên ngoài vẫn có vô số thị vệ áo giáp đen mang đao đứng gác.
Tần thái giám giải thích: “Đây là thị vệ nội cung, bảo vệ điện hạ, điện hạ chỉ cần coi như họ không tồn tại là được.”
Hệ thống: “Bạo quân đều sống rất cẩn thận.”
Phù Diệp chẳng còn tâm trí mà để ý mấy chuyện này nữa. Trong điện thực sự quá ấm áp, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ ngon như thế.
“Thái y vừa bắt mạch cho ngài, nói rằng thân thể quá suy nhược, cần tĩnh dưỡng. Bệ hạ đã dặn, ngài cứ ở đây nghỉ ngơi, có bất cứ điều gì cần, cứ việc sai bảo các tiểu thái giám bên cạnh.” Nói rồi, ông khẽ vỗ tay một cái, liền có một tiểu thái giám áo xanh bước lên trước. Người này trông khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, chỉ là môi mím chặt, cúi đầu hành lễ.
“Đây là Khánh Hỉ, từ giờ sẽ dẫn cung nhân hầu hạ điện hạ. Ngài có gì cần cứ nói với hắn ta.”
Tên thì rất may mắn, nhưng nhìn người thì lại chẳng thấy chút vui vẻ nào. Khánh Hỉ có vẻ là người bên cạnh hoàng đế, dáng vẻ gầy gò, đi đứng không một tiếng động.
Bộ dạng thế này, vui vẻ ở chỗ nào chứ?
Phù Diệp thực sự không còn sức để bận tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi nằm xuống. Các nội quan buông rèm xuống, xung quanh im lặng như tờ, ngay cả Khánh Hỉ đứng ngoài màn cũng giống như một bức tượng giấy, dáng hình mỏng manh.
Cậu thực ra không muốn ngủ.
Sợ chết trong giấc mộng.
Tiểu Ái: “Ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ giúp ngươi xem nội dung chi tiết.”
Lục hoàng tử vừa tới Thanh Nguyên cung đã ngất xỉu, Tần thái giám biết rằng khó có thể ăn nói với Thái hậu. Quả nhiên, ngay khi Lục hoàng tử vừa ngủ, bên ngoài đã có một đội nữ quan áo gấm đội tuyết lông ngỗng tiến vào sân.
Tần thái giám vội tiến lên hành lễ: “Tôn cung chính.”
Tôn cung chính hơi gật đầu đáp lễ: “Ta phụng lệnh Thái hậu nương nương, đến thăm Lục điện hạ.”
Tần thái giám nói: “Lục điện hạ vừa uống thuốc, đang ngủ.”
Tôn cung chính sắc mặt lạnh nhạt: “Nương nương đã dặn đi dặn lại, ta nhất định phải vào xem điện hạ.”
Tần thái giám vội nói: “Đương nhiên là nên vậy.”
Tôn cung chính liền dẫn người vào Đông thiên điện, trước khi vào quay đầu nhìn lại, thấy Tần thái giám đã đi vào chính điện.
Một lát sau, khi họ từ thiên điện bước ra, nhìn thấy Tần thái giám cùng hai vị thái y đang đứng trong sân. Dưới hành lang và trong điện đều có thị vệ giáp đen canh gác, biến cả tiểu viện phía Đông thành một nửa nhà lao.
Tần thái giám nói: “Vừa rồi bệ hạ nói, làm phiền cung chính nhân tiện dẫn thái y về báo lại với Thái hậu nương nương.” Hắn cố gắng nói giảm nói tránh lời của Phù Hoàng, “Lục điện hạ thể chất yếu đuối, Thái hậu nương nương chắc hẳn cũng biết tình trạng sức khỏe của ngài ấy, tránh để sau này nếu có điều bất trắc, bên này cũng khó giải thích.”
“Người của Từ Ân cung vốn đã dư dả, thực ra cũng không ngại đón Lục điện hạ sang đó, chỉ là bệ hạ huynh đệ tình thâm, nương nương cũng không tiện nói gì." Tôn Cung chính nói.
Tần thái giám cúi đầu không đáp, Tôn cung chính liền dẫn người rời đi.