Nàng Tiên Cá Cũng Có Thể Đẻ Trứng Rắn?

Chương 14: Bồ Nông

Tư Lâm sững sờ, không chắc chắn mà ngước mắt nhìn để xác nhận.

Ánh sáng len lỏi qua những tàn tích của huyệt động sụp đổ, rọi xuống không gian, làm những hạt bụi lơ lửng trong không khí tựa như vạn điểm sao nhỏ.

Tát Lưu Khách đứng đó, đón ánh mặt trời chiếu rọi, cả khuôn mặt dường như được phủ lên một tầng kim quang nhạt, đẹp đẽ đến mức khiến người khác có chút không dám tin vào mắt mình.

Nhìn hình ảnh ấy, Tư Lâm vô thức quên đi những lời sắc bén đầy nguy hiểm trước đó của đối phương. Cả cảm giác căng thẳng khi vừa thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần cũng trở nên mơ hồ, tựa như ảo giác.

Hắn vừa thả lỏng tinh thần đã suýt chút nữa vỗ ngực đảm bảo rằng mình nhất định sẽ không làm Tát Lưu Khách thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, vấn đề lập tức nảy sinh.

Hắn là nhân ngư, nửa người dưới là đuôi cá, vốn không thể di chuyển linh hoạt như đuôi rắn trên mặt đất.

Muốn đi săn, hắn bắt buộc phải trở lại dưới nước. Nhưng hiện tại, hắn đang mắc cạn, ngồi bệt trên đống đá vụn, còn dòng sông trước mặt lại cách một khoảng không nhỏ.

Tư Lâm liếc sang nhìn Tát Lưu Khách.

Thiếu niên vẫn bất động, chỉ có ánh mắt ẩn sau những sợi tóc dài lặng lẽ quan sát hắn, dường như đã đoán trước được tình cảnh thảm hại này.

Không hiểu sao, trái tim Tư Lâm bỗng chốc thắt lại.

Trong khoảnh khắc hắn bắt gặp con ngươi dựng đứng của Tát Lưu Khách khẽ co lại, một cảm giác bất an mãnh liệt lập tức bao trùm toàn thân.

Ánh mắt ấy không phải chờ mong, mà giống như đang đợi hắn thất bại, chờ hắn tay không trở về.

Dù đang bị thương và trúng độc, thiếu niên nửa người nửa xà vẫn tỏa ra một áp lực chết chóc. Nếu hắn vi phạm lời hứa, nếu hắn thất bại, Tư Lâm không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Chỉ cần nhìn thi thể con cự tích chết không nhắm mắt nằm đó, hàng loạt kịch bản đáng sợ đã hiện lên trong đầu hắn.

Trong khoảnh khắc bản năng cầu sinh bùng nổ, Tư Lâm vừa lăn vừa bò, liều mạng lao xuống nước.

Dưới dòng nước lạnh buốt hơn bình thường, Tư Lâm đi tuần tra một vòng, nhưng chẳng thu hoạch được gì ngoài vài con cá nhỏ chẳng đủ nhét kẽ răng.

Dù có tìm thấy dấu vết cá lớn, mỗi khi hắn định lao đến, chúng đã kịp lẩn trốn từ xa. Có lẽ động tác vẫy đuôi của hắn quá mạnh, làm đám cá hoảng sợ chạy hết.

Tư Lâm há hốc mồm một cách tuyệt vọng, nghĩ đến câu nói của Tát Lưu Khách "Dựa vào ngươi nuôi ta", khuôn mặt hắn lập tức biến sắc.

Hắn không thể tin nổi—một nhân ngư, được coi là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn dưới nước, thế mà lại không bắt nổi dù chỉ một con cá.

Thật sự quá mất mặt!

Huống hồ, từ đầu đến cuối, hắn vẫn có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên từ bên bờ, chưa từng rời khỏi hắn dù chỉ một giây.

Những nỗ lực vụng về đến đáng thương của hắn, trong mắt Tát Lưu Khách có lẽ chỉ là một trò cười hiếm thấy trong rừng, nhưng đối với chính hắn lại chẳng khác nào điềm báo cho một cái chết cận kề.

Nghĩ đến đây, Tư Lâm không khỏi hối hận vì chính mình đã quá liều lĩnh khi đề xuất chuyện đi săn.

Tuy nhiên, cảm giác thất vọng đó cũng không kéo dài lâu.

Ngay khi ánh mắt quét qua mặt nước gợn sóng lấp lánh, hắn bỗng bắt gặp một hình bóng không quá quen thuộc nhưng lại đủ khiến hắn mừng rỡ.

Đó là một con bồ nông.

Loài chim chuyên dùng chiếc mỏ khổng lồ của mình để săn cá.

Ngay lúc này, con bồ nông trước mặt đang giữ một con cá nheo béo tròn trong túi cổ của nó