Xuyên Sách: Tôi Cứu Vớt Thế Giới Dựa Vào Công Lược Vai Ác

Chương 1.4: Vai ác Cố Vọng

Phòng học máy tính.

Cố Vọng dựa vào bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, hàng lông mi dài rũ xuống, thần sắc nhạt nhẽo.

Zombie từng đàn, có sinh viên đang bỏ chạy, nhưng không có ngoại lệ đều bị đàn Zombie đuổi theo quật ngã xuống đất, hoặc bị ăn thịt không còn hình người, sau đó vài phút họ lảo đảo lắc lư đứng dậy, gia nhập vào đại quân Zombie.

Trên mặt đất đều là tứ chi bị gãy, khắp nơi là những con quái vật làn da xám xịt hốc mắt đỏ ngầu.

Thế giới này đang trở nên hỗn loạn.

Cố Vọng có chút buồn cười, thế giới tồi tệ này cuối cùng cũng xong đời.

Sáng sớm anh đi tới phòng học, nhưng lại rất an tĩnh, dù sao cuối tuần phòng học cơ bản không có người tới.

Nhưng hiện tại không nghĩ tới, anh lại thật sự không trở về được.

Cố Vọng không muốn giãy giụa chút nào, thế giới tồi tệ này trở nên càng tồi tệ hơn, khắp nơi đều là những thứ dơ bẩn, chạy trốn tới đâu mới có thể thanh tịnh?

Sống hay chết với anh mà nói đều không sao cả.

Nhưng anh có chút không hiểu, đã hơn năm giờ rồi, tại sao không có Zombie nào đến cắn anh vậy?

Cố Vọng không thể ngồi yên, anh quyết định phải chủ động xuất kích.

Có lẽ bởi vì là cuối tuần, toà nhà máy tính ngoại trừ anh thì không có ai, cho nên Cố Vọng đi xuống dưới rất thuận lợi, điều này làm anh có chút khó chịu.

Vừa ra khỏi khu dạy học, Cố Vọng đã chào đón người đầu tiên, cách đó hơn mười mét có một Zombie to cao mặc áo khoác.

Cố Vọng nghiêm túc suy nghĩ xem có nên chống cự một chút hay không, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ đấu tranh, dù sao thế giới bên ngoài đã sớm hỗn loạn từ lâu, Cố Vọng là người tương đối phật hệ, anh không muốn tốn tâm tư chạy trốn, càng không muốn đi đâu cũng thấy những thứ ghê tởm.

Anh vỗ vỗ ống tay áo nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ người đàn ông kia nhào lên tiễn anh đoạn đường cuối.

Nhưng đau đớn trong dự đoán không hề đến, một đôi tay nhỏ bé đeo găng tay kéo anh lại, Cố Vọng không hề phòng bị, bị kéo đến lảo đảo.

Anh kinh ngạc mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ra một người đội mũ bảo hiểm kín mít, vóc dáng không cao, chỉ đến vai anh.

Cô túm lấy anh chạy như điên, theo động tác của cô, một làn gió thơm mùi mật ong thổi vào không khí tanh hôi.

Có chút ngọt, Cố Vọng nghĩ.

***

Toà nhà máy tính của Đại học Sơn Đông nằm ở phía đông, ký túc xá nữ thì lại ở phía tây, gần như phải vượt qua cả trường học.

Lộc Khê chạy như bay tới phòng máy tính, rốt cuộc cũng chạy tới phòng máy tính trước khi kỹ năng biến mất, cô còn chưa kịp thở dốc, trong đầu đã vang lên âm thanh cảnh báo bén nhọn của hệ thống.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nhân vật quan trọng Cố Vọng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng!]

Ngay khi nhìn thấy Cố Vọng nhịp tim của cô gần như ngừng đập, anh chỉ ngơ ngác đứng trước toà nhà máy tính, như thể không nhìn thấy Zombie đang đi về phía mình!

Không, mạng của cô… Không phải, đối tượng nhiệm vụ của cô!!

Lộc Khê cảm thấy, nếu tham gia chạy nước rút 50 mét, cô nhất định có thể phá kỷ lục.

Cô gần như là chạy như bay đến kéo Cố Vọng chạy.

Zombie dày đặc đi theo phía sau cô và Cố Vọng, gần đến mức tiếng thở dốc ở ngay bên tai cô, Lộc Khê có chút tuyệt vọng.

“Nhanh lên! Bạn học, bên này!” Cửa kho hàng siêu thị phía trước mở ra một khe hở, một nữ sinh ló đầu ra gọi cô.

Lộc Khê kéo Cố Vọng gần như ngã vào trong.

Cánh cửa được nữ sinh đóng sầm lại, sau đó có nam sinh xông tới chặn cửa lại.

Zombie nhào vào cửa, tiếng va chạm mãnh liệt dọa cho sinh viên trong phòng lo lắng đề phòng, có nữ sinh đã bắt đầu khóc nức nở.

Không kịp thở dốc, Lộc Khê vội vàng xông lên phía trước cùng một đôi nam nữ kia chặn cửa kho hàng lại.

Đám Zombie bên ngoài mất đi mục tiêu, lắc lư chốc lát liền dần dần tản ra.

Cô vô lực ngồi quỳ trên mặt đất, mệt mỏi tháo mũ bảo hiểm xuống.

Giờ khắc này, cô vô cùng nhớ cuộc sống văn minh hoà bình ở thế kỷ 21.

Cô rất muốn về nhà!