Xuyên Sách: Tôi Cứu Vớt Thế Giới Dựa Vào Công Lược Vai Ác

Chương 1.3: Vai ác Cố Vọng

Từ nhỏ thân thể cô đãkhông tốt, sau 12 tuổi vẫn luôn ở trong bệnh viện, vô số lần ảo tưởng nếu mình là người khỏe mạnh, cuộc sống sẽ như thế nào.

Hiện tại, cô có cơ hội rồi.

Vẻ mặt do dự của Lộc Khê lập tức trở nên kiên định, từ nhỏ cô đã không chấp nhận số mệnh của mình, đã có cơ hội thay đổi tương lai, vậy cô cũng nguyện ý chiến đấu đến cùng.

Huống chi, nếu cô không chấp nhận cũng sẽ phải chết…

“Được, tôi nhận.”

003 lập tức nói tiếp, [Hiện tại Cố Vọng đang ở trong phòng học máy tính sắp gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, mời ký chủ lập tức chạy tới cứu anh ta.]

[Là cơ chế bảo vệ cho người mới, 003 sẽ tặng cho người mới như ký chủ một kỹ năng bảo vệ: Không thể nhìn thấy tôi.]

Lộc Khê ngẩng đầu, bảng hệ thống mở rộng, bốn chữ to lớn chói lọi “Không thể nhìn thấy tôi”.

Bên cạnh còn có một chuỗi chữ nhỏ giải thích:

[Kỹ năng không thể nhìn thấy tôi, trong vòng 30 phút, có thể che đậy mùi hương và ẩn thân, sẽ bị Zombie bỏ qua.]

Lộc Khê mở tủ ra, thay một chiếc quần dài, bên ngoài mặc áo khoác không thấm nước, dùng băng dính quấn quanh cổ tay áo và ống quần những nơi bị hở ra.

Hôm này là cuối tuần, mọi người trong ký túc xá đều đã về nhà, chỉ còn lại một mình Lộc Khê. Trong ký túc xá có một bạn cùng phòng thích mô tô, cho nên Lộc Khê thuần thục lấy ra mũ bảo hiểm và găng tay cả bạn cùng phòng, bọc kín mít bản thân.

Tận thế đã đến, mấy thứ này có lẽ cũng không cần dùng đến nữa, Lộc Khê cầm lấy mà mặt không đỏ tim không đập.

Cho đến khi toàn thân không còn chỗ nào lộ da thịt nữa, Lộc Khê mới mỉm cười mỹ mãn.

Hệ thống 003 chứng kiến

mọi chuyện: [… Ký chủ, có thể đi rồi chứ? Tôi sẽ bắt đầu tính giờ.]

Lộc Khê cầm gậy bóng chày, đứng sau cửa sẵn sàng chiến đấu.

[Bắt đầu!]

Cùng với kỹ năng 003 tặng thêm, Lộc Khê mở cửa ký túc xá ra.

Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra đã thu hút sự chú ý của đám Zombie trong hành lang, Zombie làn da xanh trắng hốc mắt sung đỏ nhào tới, mùi thịt thối trên người toả ra mùi tanh hôi, khiến Lộc Khê nhịn không được muốn nôn khan.

Nhưng Lộc Khê không dám cử động, Zombie chỉ cách Lộc Khê không đến mười centimet, cô ta ghé vào trước mặt Lộc Khê giật giật mũi để ngửi hơi thở, rõ ràng biết Zombie không nhìn thấy cô, nhưng Lộc Khê vẫn ngừng thở, không dám thở mạnh.

Một giây, hai giây…

Rõ ràng chỉ chưa đến một phút, lại giống như đã qua một thế kỷ.

Zombie không ngửi được mùi người, lại thô suyễn dọc lắc lư qua lại trên hành lang.

[Ký chủ, cô đừng sợ…]

“Ô ô ô ô ô, quá hôi, nôn ~” Lộc Khê che miệng ngăn cản dịch axit trào lên từ dạ dày.

Cô đã đội mũ bảo hiểm sao vẫn ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc như vậy!

003: […]