Đối Tượng CP Của Bản Tôn Không Thể Là Trà Xanh

Chương 11

Người ấy mặc trường bào tay rộng màu thiên thanh, mái tóc dài tung bay theo gió, trong tay là thanh trường kiếm múa ra tàn ảnh. Trục Hành nhìn kỹ hơn, phát hiện phía sau người nọ có núi, có nước, lại thêm yêu quái, tiếng gió gào thét, tiếng nước cuồn cuộn cùng tiếng quái thú gầm rú không ngừng vang lên, khiến y không khỏi cau mày: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Nam Hoang, trừ yêu." Người kia thậm chí chỉ dùng một tay, máu tươi và thịt nát bắn tung tóe lên áo, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, tiêu sái mà vô tình.

"Là Loa Ngư biến dị gây loạn, ta đến đây để dẹp yên." Hắn vừa giải thích vừa quay đầu nhìn vòng sáng, ngay sau đó kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao mà dơ bẩn đến mức này?"

Một kẻ dù trời sập trước mắt cũng không biến sắc như Phục Tốn nay lại kinh ngạc đến vậy, có thể thấy bộ dạng hiện giờ của Trục Hành quả thực khó coi, nghĩ đến điều này, Trục Hành sờ sờ mũi, nhàn nhạt đáp: "Chuyện đó không quan trọng, mau giải quyết nhanh đi, ta có việc quan trọng muốn bàn với ngươi."

Phục Tốn dựng thẳng trường kiếm, hai ngón tay khép lại lướt qua thân kiếm, một ánh sáng chói mắt bắn ra từ thanh kiếm, trường kiếm hóa thành muôn ngàn luồng ánh sáng lao về bốn phía, tạo nên cảnh tượng loạn thạch xuyên không, sóng lớn đập bờ.

Gần như chỉ trong chớp mắt, ánh sáng hợp thành một thể, trường kiếm lại trở về tay hắn.

Phục Tốn đứng sừng sững giữa không trung, phía sau là tầng tầng lớp lớp sóng dữ cuốn theo thi thể của Loa Ngư rơi ầm xuống.

"Xong rồi."

Trục Hành nhìn thấy mà không nói nên lời: "Nếu có thể giải quyết nhanh như vậy, ngươi vừa rồi làm cái gì vậy?"

"Luyện kiếm." Phục Tốn nhạt nhẽo đáp: "Đã lâu không cầm kiếm, có chút cứng tay."

Trục Hành cười lạnh: "Nếu ngươi thật sự rảnh rỗi, chẳng bằng xuống phàm giới xem qua một lượt, mấy thứ kia đã chạy ra rồi."

Trong mắt Phục Tốn thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Năm ngày trước ta vừa đến nơi đó kiểm tra, kết giới vẫn hoàn hảo không hề hư tổn, các Du Thần canh giữ cũng không có gì bất thường."

"Ta cũng không hiểu." Gương mặt Trục Hành hiếm thấy lộ vẻ nghiêm trọng: "Từ Nam Hoang trở về, ngươi gia cố thêm một tầng kết giới. Đối với những thứ này, không được phép lơ là dù chỉ một chút."

Phục Tốn gật đầu: "Ngươi đã chạm trán với chúng?"

"Đúng vậy."

"Hiện giờ ngươi không còn thần lực, giải quyết như thế nào?"

"Đành phải nuốt thôi." Trục Hành thản nhiên đáp: "Hơn nữa, khi đó ta và đạo lữ cùng đi, không kịp thu vào pháp khí."

Phục Tốn trầm mặc trong giây lát: "Hắn biết thân phận của ngươi rồi sao?"

"Vẫn chưa, lúc ấy thần thức của hắn không tỉnh táo." Trục Hành ngừng lại, tự rót cho mình một chén trà: "Ta vẫn chưa dám nói với hắn."

"Ngươi không nên giấu hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ biết thôi."

Trục Hành hạ hàng mi, khẽ cười: "Ngươi không biết, ban nãy hắn hỏi ta có điều gì muốn giải thích không. Ta đoán chắc hắn đã nhớ lại chút chuyện ở Thương Ngô."

"Vậy ngươi trả lời thế nào?"

Trục Hành lắc đầu: "Ta không rõ hắn đã nhớ được bao nhiêu, nên không dám nói gì. Rốt cuộc, có nhiều chuyện, ta lúc này không thể giải thích cho hắn được."

Phục Tốn cũng lắc đầu: "Hà tất phải vậy? Giữ bí mật chỉ làm khổ ngươi mà thôi."

"Ta tự có chừng mực." Trục Hành đáp: "Không nhắc những chuyện này nữa, nhớ đi gia cố kết giới lần nữa, cẩn thận kiểm tra thật kỹ."

"Yên tâm."

Trục Hành liếc mắt, thấy Phục Tốn vẫn chưa đóng lại quầng sáng, trên mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi, liền tò mò hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói sao?"

Phục Tốn khẽ nhíu mày, nói gọn lỏn bốn chữ: "Lau mặt đi đã."

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, Trục Hành lại nghe ra vẻ ghét bỏ tận cùng.

Trục Hành thoáng sững sờ, sau đó nghiêng đầu, nở một nụ cười không mấy thiện chí: "Ngươi nhắc ta mới nhớ, ta phải tìm đạo lữ nhờ hắn lau mặt giúp ta."

"Lau mặt cũng cần nhờ sao?" Phục Tốn khó hiểu.

"Ngươi là kẻ cô độc ngàn năm, tự nhiên không hiểu."

Trước khi bị buộc phải đóng quầng sáng, Trục Hành còn nghe được một tiếng "Cút". Không chỉ vậy, sau đó khi hắn thử liên lạc lại, quầng sáng không còn sáng lên nữa.

Ngay cả sự thật cũng không nghe nổi, Trục Hành âm thầm khinh bỉ.

Y đưa tay lau mặt, quả nhiên tay dính đầy bụi, liền ngẫm nghĩ một lát. Mang bộ dáng vừa nặng lòng lại vừa không giấu nổi nét hân hoan, y bước ra khỏi phòng.

Nhưng mới đi được ba bước, y lại quay trở lại.

Trục Hành gọi một tùy tùng, chuẩn bị ít nước, tắm rửa từ đầu đến chân, thay một bộ y phục mới tinh, sau đó y ngoan ngoãn nằm lên giường, khép mắt lại.

Giang Liệt dùng mỹ nhân kế đuổi y đi, chắc hẳn có chuyện quan trọng cần bàn bạc với ai đó. Là đạo lữ, y nên hiểu chuyện một chút.

Trục Hành tự tìm cho mình vô số lý do, cố gắng thuyết phục bản thân rằng việc không đi tìm Giang Liệt không phải vì chột dạ, cũng không phải vì sợ Giang Liệt hỏi thêm điều gì.