Đối Tượng CP Của Bản Tôn Không Thể Là Trà Xanh

Chương 12

Lăn qua lộn lại suốt nửa đêm, mãi đến lúc trời hửng sáng, y mới cảm thấy chút buồn ngủ.

Đang mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, làm Trục Hành giật mình bật dậy như cá chép nhảy khỏi nước, ngã khỏi giường.

Y cau mày bước tới mở cửa phòng.

Giang Liệt đang mặc một bộ trường bào màu lam đậm, tay áo bó sát, càng tôn lên dáng vẻ thẳng tắp như tùng.

Dường như Giang Liệt không để ý đến sự cứng đờ thoáng qua của Trục Hành, chỉ khẽ giơ tay nói: "Đi thôi."

Trục Hành theo phản xạ hỏi: "Đi đâu?"

Giang Liệt đáp gọn: "Chợ sớm."

Chợ sớm mở vào giờ Dần, đóng lúc giờ Mão. Nhìn quanh chỉ thấy hai bên đường các cửa hiệu lớn nhỏ đồng loạt mở, người mua tự vào chọn đồ cần thiết, trả tiền rồi rời đi, giao dịch nhanh chóng, mọi thứ diễn ra đâu vào đấy, ngăn nắp vô cùng.

Thế nhưng, từ khi Giang Liệt dẫn Trục Hành bước vào con phố này, sự ngăn nắp đó bỗng chấm dứt.

Ban đầu chỉ có vài ma tộc xì xào bàn tán, không lâu sau, ánh mắt nhìn về phía họ mỗi lúc một nhiều, tiếng xì xầm cũng dần to lên.

"Đó là Thiếu chủ sao?"

"Ta thấy giống lắm."

"Người bên cạnh ngài ấy là ai?"

"Tối qua đã đi theo ngài ấy, chắc là thuộc hạ thôi."

"Có ma tộc nói đó là đạo lữ của ngài ấy."

"Sao có thể? Rõ ràng chỉ là một phàm nhân không chút tu vi."

"Không bằng ngươi tự đi hỏi thử xem."

"..."

Bọn họ dùng âm lượng mà mình nghĩ là rất nhỏ để bàn tán, nhưng đến cả Trục Hành còn nghe rõ từng chữ, huống chi là Giang Liệt.

Trục Hành không nhịn được bật cười: "A Liệt, bọn họ tò mò về thân phận của ta, hay để ta giải đáp thắc mắc giúp bọn họ?"

Giang Liệt dừng bước, khẽ ho khan một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng xung quanh, trong nháy mắt, đám đông nhao nhao tản đi như chim sẻ.

Trục Hành trêu ghẹo: "A Liệt, xem ra bọn họ sợ ngươi lắm."

Sợ sao? Giang Liệt không cảm thấy vậy.

Những kẻ có thể khiến người khác sinh lòng sợ hãi, thường mang dáng vẻ hung thần ác sát, Giang Liệt tất nhiên không nghĩ mình thuộc hạng người đó.

Hắn nghiêm túc nhìn Trục Hành, giọng điệu cũng vô cùng chính trực: "Ta không bị sợ hãi."

Trục Hành bối rối: "Hả?"

Phản ứng của dân trong thành đúng là không giống sợ hãi, y chỉ tiện miệng trêu một câu, không ngờ Giang Liệt lại nghiêm túc trả lời: "Bọn họ là quá mức tôn kính ta."

Trục Hành: "..."

Đành gật đầu đồng tình cho qua chuyện.

Ánh mắt y thoáng liếc về phía bên trái, chợt bị họa tiết chạm khắc trên cánh cửa gỗ của một tiệm sách thu hút.

Đây là một thư quán, đứng ngoài đã có thể ngửi thấy mùi bút mực thoang thoảng. Trục Hành dừng bước, chăm chú quan sát hoa văn trên cửa gỗ, cánh bên trái khắc Huyền Vũ chiến Kỳ Lân, cánh bên phải khắc Thanh Long hàng Phí Thú, tất cả đều là những truyền thuyết nổi tiếng nơi phàm giới.

Trục Hành đưa tay vuốt cằm, ngắm nghía một hồi, rồi đẩy cửa bước vào.

Giang Liệt lặng lẽ theo sau.

Chủ tiệm là một thiếu niên có đôi sừng nhỏ trên đầu, hắn ta liếc mắt nhìn khách, thấy chỉ là hai người trẻ tuổi, không mang vẻ cao ngạo của những bậc đại tu sĩ, liền hất cằm về phía bên trái: "Bên đó toàn sách thanh niên thích đọc."

Trục Hành bước tới, tiện tay rút hai quyển.

Giang Liệt tự giác trả tiền.

Trục Hành chẳng buồn giở sách, cứ thế nhét vào ngực áo, rồi bước đến trước mặt thiếu niên, gõ gõ ngón tay lên bàn: "Bằng hữu."

Thiếu niên đang đọc sách bị quấy rầy thì không vui, nhíu mày tỏ rõ vẻ khó chịu, ngẩng đầu lên giọng cục cằn: "Gì?!"

Chẳng trách cửa hàng của hắn ta buôn bán ế ẩm, Trục Hành bị cái ánh mắt hung dữ kia dọa lùi lại một bước, đυ.ng vào tay Giang Liệt đang đặt trên vai y, y cười cười, hỏi: "Bằng hữu, ta rất tò mò, tại sao cửa chỉ khắc Huyền Vũ và Thanh Long, đã là Tứ Tượng thì sao không có Chu Tước và Bạch Hổ?"

Chủ tiệm nghe xong ngẩn ra, như thể chưa từng gặp khách hàng nào kỳ quặc như vậy. Định thần lại, hắn ta dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Trục Hành: "Ngươi nghĩ ta có đủ cửa để khắc hết chắc?"

Ánh mắt Trục Hành tràn đầy tiếc nuối, y rút một viên linh thạch nhất phẩm ra, đập lên bàn: "Ta trả tiền, ngươi làm thêm hai cánh cửa nữa, khắc Chu Tước và Bạch Hổ vào, một nhà bốn người phải hòa thuận, mỹ mãn chỉnh tề chứ."

Giang Liệt: "..."

Hai người này, nhìn thế nào cũng không giống người thông minh.

Chủ tiệm nhìn viên linh thạch, lại nhìn Trục Hành, nghẹn lời, ánh mắt hừng hực lửa giận, chỉ chực phát tác. Nhưng khi vô tình liếc thấy người đứng sau Trục Hành, hắn ta bỗng khựng lại.

Người đó từ đầu tới giờ vẫn im lặng, hắn ta gần như bỏ qua sự hiện diện của hắn. Nhưng giờ nhìn kỹ lại… đây chẳng phải là Thiếu chủ sao...

Thân mình của chủ tiệm khẽ run, giả vờ không nhận ra, ho khan một tiếng để che đi sự lúng túng.

"Ta đồng ý với ngươi!" Chủ tiệm đẩy trả linh thạch lại: "Được rồi, được rồi, ta phải đóng cửa, các ngươi mau đi đi."

Trục Hành đương nhiên không lấy lại tiền, trong lòng vô cùng thỏa mãn, liền kéo tay áo Giang Liệt, nửa kéo nửa lôi ra khỏi cửa tiệm.