Lão tiên sinh mà dì Tôn nói là Khương Hồng.
"Dì Tôn, dì biết tại sao người nhà không thích cô ấy đúng không?" Khương Tử Đàm hỏi bà ta.
Dì Tôn ấp úng: “Chuyện này, tiên sinh và phu nhân không cho nói…"
"Dì Tôn, bây giờ người trả lương cho dì là cháu."
Dì Tôn nghẹn lời, một lúc sau mới nói ra những gì mình biết: "Tiên sinh và phu nhân không thích cô ấy là bởi vì… số cô ấy không tốt."
Khương Tử Đàm đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ mình lại nghe được một đáp án đậm chất mê tín dị đoan như vậy.
"Đại tiểu thư cô đừng không tin, cô ta chính là sao tai ương, lúc mới sinh ra đã khắc chết mẹ ruột của phu nhân, 4 tuổi lại khắc chết bố mẹ ruột của cô! Sau đó người tốt bụng nhặt cô ta về nuôi dưỡng không phải cũng bị cô ta khắc chết rồi sao?" Dì Tôn lại thần bí nói: "Lão tiên sinh đã tìm người xem bói cho cô ta, nói cô ta là Thiên Sát Cô Tinh, ai đến gần cô ta sẽ bị khắc chết."
…Hoang đường.
Ông nội bắt đầu tin vào mấy thứ đó từ khi nào vậy? Bố mẹ nuôi cũng thế, chỉ vì một câu nói của tên lừa đảo giang hồ mà bạc đãi con mình sao?
Khương Tử Đàm không dám chắc bố mẹ nuôi có làm như vậy không, nhưng ông nội không phải là người hồ đồ, sau chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình mà ngay cả dì Tôn cũng không biết.
"Dì Tôn, Đào Ý Đồng là con gái của nhà họ Khương, cũng là… em gái của cháu, cháu biết thế hệ trước các dì sẽ tin vào mấy thứ bói toán, nếu dì cảm thấy không tiện làm việc cho nhà chúng cháu nữa, cháu có thể cho dì một khoản tiền để dì về quê dưỡng già." Giọng điệu của Khương Tử Đàm bình thản, lễ phép, nhưng dì Tôn nghe xong mồ hôi lạnh trên trán đều toát ra.
"Không không không, tôi làm việc ở Khương gia nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, haizz, là tôi già cả hồ đồ rồi…" Bà ta nghe ra Khương Tử Đàm thật sự có ý định không cho mình làm việc nữa, dì Tôn nào ngờ Khương Tử Đàm lại bảo vệ cô "con gái thật" kia như vậy.
Tất cả những gì xảy ra trong bếp đều bị camera giấu kín ở một góc nào đó ghi lại, những thông tin quan trọng ngay lập tức được chuyển đến chỗ Đào Ý Đồng.
Thiên Sát Cô Tinh? Thầy bói?
Đào Ý Đồng cau mày suy nghĩ, người này có chút khả nghi, sau này điều tra thêm vậy.
Nhưng không ngờ sau khi trở về nhà này, người đầu tiên ra mặt vì mình lại là Khương Tử Đàm mà cô luôn cẩn thận đề phòng, Đào Ý Đồng nhìn về phía phòng bếp, thật ra Khương Tử Đàm cho cô cảm giác rất giống bố mẹ nhà họ Đào, không chỉ là ngoại hình, mà còn là một loại khí chất nội tại.
Cô ấy là người duy nhất trong nhà họ Khương khiến mình cảm thấy thoải mái khi ở cùng.
Khi Khương Tử Đàm bưng một ít bánh ngọt ra, liền thấy Đào Ý Đồng đang nhìn về phía phòng bếp ngẩn người, khi nhìn thấy mình liền theo bản năng nở một nụ cười ngọt ngào.
Khương Tử Đàm mềm lòng, không khỏi nảy ra một ý nghĩ.
Dù sao người ta cũng đã gọi mình là chị, thêm một cô em gái đáng yêu ngoan ngoãn cũng không tệ, nếu bố mẹ nuôi thật sự không bỏ được khúc mắc, Đào Ý Đồng cũng không ngại thì chỗ mình cũng có mấy căn nhà…
Khương Tử Đàm đặt đĩa bánh ngọt xuống, ánh mắt vô tình quét qua đĩa hoa quả vừa rồi, bên trong đã trống trơn, chẳng lẽ em ấy không ăn no vào buổi tối sao? Vậy ăn thêm chút bánh ngọt chắc là đủ rồi nhỉ?