Thật Thiên Kim Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 11

Táo trông có vẻ ngọt, lê cũng mọng nước, mận cũng ngon, Đào Ý Đồng nhìn thấy dì Tôn để một đĩa hoa quả trước mặt Khương Tử Đàm, trông ngon lành quá.

Khương Tử Đàm cảm nhận được ánh mắt có phần nhiệt tình, cô nhìn sang đối diện, phát hiện Đào Ý Đồng đang lén nhìn đĩa hoa quả của mình.

【Thực sự không được thì chúng ta có thể thương lượng lại, này! Cô có đang nghe tôi nói không đấy…】

Giọng nói ồn ào trong đầu Đào Ý Đồng đột nhiên im bặt, đầu óc bỗng nhiên yên tĩnh khiến cô có chút không quen, sao nó lại đột nhiên im lặng rồi?

Đào Ý Đồng còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, thậm chí cảm giác đói bụng của cô cũng vơi đi phần nào.

Đĩa hoa quả được đẩy đến trước mặt cô, mà người mang theo mùi hương ngọt ngào kia cũng ngồi xuống bên cạnh cô, vừa rồi hai người vẫn luôn giữ khoảng cách nên Đào Ý Đồng không phát hiện ra điều khác thường, còn bây giờ Khương Tử Đàm đột nhiên đến gần như vậy, cô liền phát hiện ra mùi hương ngọt ngào kỳ lạ này.

Khi Đào Ý Đồng nhìn Khương Tử Đàm, trong mắt cô còn có chút kinh ngạc chưa kịp che giấu, nhan sắc tuyệt đẹp ở cự ly gần cùng với sự cám dỗ của mùi hương ngọt ngào khiến cô bất giác nuốt nước bọt, Khương Tử Đàm không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Đào Ý Đồng bị bố mẹ ruột ngó lơ như vậy thật đáng thương.

Nhà họ Khương quả nhiên có vấn đề! Nằm vùng một tuần, cuối cùng cũng bắt được đầu mối rồi. Khó trách Khương Tử Đàm lại gặp phải tập kích ở bên ngoài, nhưng… sự khác thường mà Khương Tử Đàm bộc lộ ra bây giờ lại khiến cô cảm thấy khả năng đối phương cấu kết với dị ma ăn thịt người không cao.

"Em ăn không?" Khương Tử Đàm khẽ hỏi.

Đào Ý Đồng cúi đầu che giấu sự vui mừng khi bắt được manh mối, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

"Cảm ơn chị."

Hoa quả hẳn là rất ngon, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia, Đào Ý Đồng ăn những thứ hoa quả này chỉ còn cảm thấy nhạt như nhai sáp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ ăn rất nhanh của cô.

Khương Tử Đàm ngẩng đầu nhìn dì Tôn, sắc mặt không còn ôn hòa như khi đối mặt với Đào Ý Đồng, lúc cô tức giận không cần phải mắng mỏ ai, chỉ cần sắc mặt thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy áp lực cực lớn.

Dì Tôn chột dạ cúi đầu giả vờ đi vào bếp làm việc, trong nhà này nên lấy lòng ai bà ta biết rất rõ, bà ta ở nhà này đã lâu, nên so với Khương Tử Đàm, bà ta càng hiểu rõ hơn Đào Ý Đồng có ý nghĩa gì với nhà này, đã biết chủ nhân không thích cô con gái ruột này, bà ta đương nhiên sẽ ngó lơ Đào Ý Đồng.

Vừa rồi khi Khương Tử Đàm hỏi bà ta tại sao không chuẩn bị một phần cho Đào Ý Đồng, dì Tôn ấp úng tìm cớ nói Đào Ý Đồng không thích ăn, kết quả cô ăn vui vẻ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ không thích ăn!

Khương Tử Đàm sao có thể không nhìn ra tâm tư thật sự của dì Tôn? Chỉ từ điểm này, cô cũng có thể đoán được một tuần nay Đào Ý Đồng đã sống thế nào trong nhà.

Cô trầm mặt đi vào bếp, có vài chuyện cô không tiện hỏi trực tiếp bố mẹ nuôi, dì Tôn ở nhà này nhiều năm như vậy, chắc chắn biết chút gì đó.

"Ôi trời ơi Đại tiểu thư của tôi ơi, chuyện này cô đừng quản nữa." Dì Tôn nhìn ra bên ngoài, xác định ngoài cửa không có ai mới hạ giọng nói với Khương Tử Đàm: "Trước khi cô ấy đi, cô cứ ở bên ngoài đi, đừng quản chuyện trong nhà, lão tiên sinh sẽ xử lý tốt thôi."