Tứ tiểu thư cười dịu dàng hào phóng, lại nhìn về phía Thẩm Tri Ngôn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nhất thời không cầm chắc.” Cô ấy lại nhìn những người đang bận rộn vì mình xung quanh, nhận lấy khăn giấy, khách sáo nói: “Cảm ơn các anh, các chị.”
Thẩm Tri Ngôn cười cười, nhỏ giọng hỏi Tống Ngọc Triền: “Đây là ai vậy? Còn anh, chị, vẫn là một em gái nhỏ chưa trưởng thành sao…”
“Đừng nói bậy!” Tống Ngọc Triền liếc cô một cái, hạ giọng nhắc nhở: “Người ta là Tần tứ tiểu thư của nhà họ Tần ở Giang Bắc, không phải người cô có thể trêu chọc đâu.”
Thẩm Tri Ngôn ngẩn người.
Tần tứ tiểu thư của nhà họ Tần ở Giang Bắc, Tần Tuyết Nịnh?
Chẳng lẽ là vị thiên kim tiểu thư bị thất lạc từ nhỏ, vừa mới trở về nhà họ Tần nhận tổ quy tông kia sao?
Tống Ngọc Triền cũng có chút không hiểu: “Theo lý mà nói nhà họ Tần có xác suất lớn là khinh thường những người như chúng ta, không biết tại sao, vừa rồi Vương Học Thăng tùy tiện hỏi cô ta có muốn vào uống một ly không, cô ta vậy mà lại đồng ý, tôi đang nghĩ có phải cô ta đã để ý tới ai đó trong số chúng ta rồi không.”
Thẩm Tri Ngôn khẽ ho một tiếng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Sự giàu có tày trời này, sao lại không thể rơi vào đầu tôi chứ? Nếu tôi có bố mẹ rất giàu có, đột nhiên một ngày nào đó tới tìm tôi…”
Tống Ngọc Triền: “? Vậy cô đặt Ngô nữ sĩ ở nơi nào?”
Thẩm Tri Ngôn cười không nhịn được, tiếp tục nói: “Tôi lúc đó sẽ đòi bố mẹ ruột một khoản tiền lớn, sau đó mang theo Ngô nữ sĩ cao chạy xa bay, ăn sung mặc sướиɠ!”
Tống Ngọc Triền cạn lời: “… Tôi đã biết, cô không tốt đẹp gì!”
Thẩm Tri Ngôn giọng điệu đương nhiên: “Vậy không thì sao? Mẹ sinh không bằng mẹ dưỡng, trong lòng tôi Ngô nữ sĩ là vĩ đại nhất.”
Tống Ngọc Triền khựng lại, giọng điệu nghiêm túc hơn, hỏi cô: “Nhưng bà ấy đã dung túng cho nhà họ Thẩm bán cô đi, dựa vào hôn nhân của cô.”
Thẩm Tri Ngôn dáng vẻ cà lơ phất phơ, không để ý nói: “Không phải tôi đều từ chối rồi sao. Hơn nữa, vị Tần tiểu thư kia nguyện ý phối hợp với tôi, đối phó với gia đình, chẳng phải cũng rất tốt sao?”
Chủ đề tới Tần Thanh Vụ, Tống Ngọc Triền có chút hứng thú: “Cô và cô ấy… vừa rồi thật sự gặp nhau à?”
“Ừ, nhưng không phải cẩu huyết như cô nói, hôm nay cô ấy sinh nhật còn phải tăng ca tới đây phỏng vấn, không biết là gặp nhân vật lớn nào, tóm lại là rất vất vả.”
“Cô được đấy!” Tống Ngọc Triền nháy mắt với cô: “Mới một lúc, cô đã biết cả ngày sinh nhật của người ta rồi, tiếp tục cố gắng, tranh thủ giành lấy Tần tiểu thư giàu có! Giấc mơ ở rể của cô đã ở ngay trước mắt rồi ~”
Thẩm Tri Ngôn chậm rãi uống rượu vào miệng: “Cô đừng đùa nữa, điều kiện của người ta như vậy, sao có thể để ý tới tôi chứ.”
“Thôi, tới uống rượu!”
“Tới tới tới!”
Thẩm Tri Ngôn và Tống Ngọc Triền uống rượu, không biết ai bắt đầu hát, trong phòng bao lần lượt có nhân viên phục vụ đi vào đưa thức ăn, cả phòng người ồn ào vừa uống vừa náo loạn, Thẩm Tri Ngôn hiếm khi uống tận hứng như vậy.
Uống nhanh, say cũng nhanh.
Khi Tống Ngọc Triền ra ngoài đi vệ sinh, Tần Tuyết Nịnh nâng ly rượu, chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Tri Ngôn, ngồi vào vị trí của Tống Ngọc Triền.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Ngôn, nhỏ giọng hỏi: “Cô còn nhớ tôi không?”
Thẩm Tri Ngôn đã uống tới mức say khướt, cô có chút không nhìn rõ mặt người trước mắt, mơ hồ còn tưởng rằng đã nhìn thấy Tần Thanh Vụ, nhưng người trước mắt lại không khí phách bằng Tần Thanh Vụ, là kiểu tiểu gia bích ngọc, hơn nữa Tần Thanh Vụ sao có thể cùng cô uống rượu chứ?