Sau khi cô tốt nghiệp, không biết ông cụ Thẩm nghĩ thế nào, vậy mà lại chủ động bảo cô vào tập đoàn Vĩnh Xương làm việc.
Thẩm Tri Ngôn hoàn toàn không biết bản thân mình - đứa con gái nuôi của nhà hai Thẩm gia, rốt cuộc có “giá trị lợi dụng” gì, vậy mà lại khiến ông cụ Thẩm chủ động nhả ra.
Sau này nhà họ Thẩm thường sắp xếp cho cô đi xem mắt, cô dường như đã hiểu ra đôi chút, thứ đáng giá nhất trên người cô, chính là hôn nhân.
Đối với người nhà họ Thẩm mà nói, dường như lợi ích kinh tế mang lại cho nhà họ Thẩm thông qua việc liên hôn, là giá trị duy nhất trên người cô.
“Ôi chao, Tiểu Thẩm của chúng ta tới rồi, mau tới ngồi!”
Tống Ngọc Triền thấy cô đẩy cửa đi vào, vừa mở một chai rượu ngoại, vừa gọi Thẩm Tri Ngôn ngồi xuống.
Thẩm Tri Ngôn vừa mới ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, ly rượu Tống Ngọc Triền rót đã đưa tới bên miệng cô, cười nhìn cô: “Uống cạn nhé?”
Thẩm Tri Ngôn nhận lấy, cầm hờ trong tay, nhướng mày: “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi à?”
Nói xong, cô ngẩng đầu uống cạn, uống xong còn úp ngược ly rượu ra hiệu, Thẩm Tri Ngôn nghe thấy tiếng reo hò của mọi người trong phòng bao.
“Ha ha ha!”
Tống Ngọc Triền cười lớn, những người khác cũng cười theo, bầu không khí trong nháy mắt trở nên sôi động.
Mấy gương mặt xa lạ ngồi ở nơi hơi xa thấy cô là bạn của Tống gia thiên kim, lần lượt nâng ly tới mời rượu làm quen, Thẩm Tri Ngôn không từ chối ai, rất nể mặt đều uống.
Người duy nhất không tới mời rượu cô là một cô gái ngồi đối diện Tống Ngọc Triền, gương mặt trắng nõn, chóp mũi ửng hồng, đôi mắt hồ ly rất xinh đẹp, nhìn tuổi tác không lớn, nói là cô gái nhưng cách ăn mặc lại rất trưởng thành, một thân váy dạ hội cao cấp màu trắng ngà, trước ngực đeo một sợi dây chuyền đá quý màu đỏ, ngồi trên ghế sofa rất yên tĩnh từ từ nhấm nháp rượu.
Thẩm Tri Ngôn chưa gặp cô ấy bao giờ, có lẽ là một vị thiên kim phú quý nào đó của Tống Ngọc Triền.
Thẩm Tri Ngôn thật ra không thích uống rượu ngoại lắm, vẫn là bia uống thoải mái hơn, thêm đá vào uống càng sảng khoái, nhưng nhà Tống Ngọc Triền giàu có, mỗi lần tới đều gọi loại rượu ngoại đắt nhất.
Thẩm Tri Ngôn cảm thấy ly rượu vừa rồi uống vào, dường như mấy vạn tệ cứ thế vào ngũ tạng của cô, uống thế nào cũng là cô thiệt.
“Nói mới nhớ, phòng bao bên cạnh là ai vậy?” Tống Ngọc Triền nghi hoặc nói: “Tôi thấy ông chủ hội sở đích thân mang bánh sinh nhật qua đó.”
“A ——” Thẩm Tri Ngôn liên tưởng tới điều gì đó: “Bánh sinh nhật sao? Bên cạnh cũng đang tổ chức sinh nhật à?”
“Còn ai đang tổ chức sinh nhật nữa?” Tống Ngọc Triền nghi hoặc nhìn cô.
Tống Ngọc Triền vừa dứt lời, đã thấy cô gái nhỏ từ nãy tới giờ vẫn im lặng ngồi đối diện cô ấy, đột nhiên kêu lên một tiếng, ly rượu trong tay rơi xuống đất.
“Tứ tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Chuyện gì vậy? Cô bị ướt quần áo rồi à?”
“Tôi có quần áo dự phòng ở đây, tôi đi lấy cho cô, đợi một chút!”
Sự cố của cô gái nhỏ đối diện khiến mọi người trong phòng lần lượt đứng dậy, có người đưa khăn giấy cho cô ấy, có người muốn ra ngoài lấy quần áo cho cô ấy, ngoài Tống Ngọc Triền không nhúc nhích, dáng vẻ ân cần của những người khác khiến Thẩm Tri Ngôn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ vị Tứ tiểu thư này là người có lai lịch gì sao?
Ngay cả Tống Ngọc Triền cũng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”