Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 18

"Haizz." Trong mắt Thẩm Tri Ngôn lộ ra vài phần đồng cảm: "Hơn nữa bảo mẫu thì được bao nhiêu tiền chứ, chi bằng..."

Nói đến đây, cô lại có chút không nói tiếp được nữa.

Những người mới tốt nghiệp như họ, làm việc trong những doanh nghiệp như tập đoàn Vĩnh Xương, nói dễ nghe là tập đoàn lớn, nhưng lương cơ bản có khi còn không bằng lương của bảo mẫu.

Cho dù chủ tịch tập đoàn Vĩnh Xương là ông nội Thẩm Thác Hải của cô, nhưng cô chỉ là con gái nuôi, đãi ngộ "đại tiểu thư" mà cô được hưởng gần như bằng không.

"Lương tháng của bảo mẫu cũng khá..." Hàn Dao im lặng hồi lâu, mới do dự nói: "Tận 15.000 tệ đấy, nhưng em cảm thấy con người không thể vì tiền mà lãng phí tuổi xuân, chị nói có đúng không?"

Thẩm Tri Ngôn: ...

Thẩm Tri Ngôn chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, kích động hỏi: "Cô nói bao nhiêu cơ? Làm việc ở đâu?"

Hàn Dao: ...??

Không phải chứ? Vừa nãy chị còn phẫn nộ bênh vực kẻ yếu cơ mà? Sao bây giờ lại hưng phấn thế này?

"Khụ khụ..." Thẩm Tri Ngôn bình tĩnh lại: "15.000 tệ cũng không thể bán đứng ước mơ, cô học thiết kế, sao lại nghĩ quẩn chuyển nghề chứ? Đừng nói là lương tháng 15.000 tệ, cho dù là 150.000 tệ chúng ta cũng không thể dao động! Yên tâm đi Hàn, tôi ủng hộ cô!"

"..." Hàn Dao có chút không tin lời Thẩm Tri Ngôn đang nói là thật lòng.

Nhưng Thẩm Tri Ngôn đã quay đầu sang nhìn điện thoại, miệng hình như còn lẩm bẩm, tại sao người giàu đều thích chuyển cho người khác 15.000 tệ vậy nhỉ?

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, nhất là khi bị cấp trên hối thúc. Thẩm Tri Ngôn bận rộn cả buổi chiều, đến khi mọi người trong văn phòng đều đã về hết, chỉ còn một mình cô ở lại làm thêm.

Không còn cách nào, Ngô tỷ đã nói nộp trước khi tan làm, vậy hiển nhiên có nghĩa là nếu cô không hoàn thành thì không được về.

Thẩm Tri Ngôn trơ mắt nhìn thời gian điểm 8 giờ, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, không có sao cũng không có trăng, đen kịt đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính.

Cô lại cặm cụi gõ bàn phím thêm mười phút, bản thảo mới hoàn toàn được chỉnh sửa xong. Mở Wechat gửi cho cấp trên, Thẩm Tri Ngôn nhẫn nại hỏi mình có thể tan làm chưa.

Cấp trên trực tiếp Ngô tỷ nhẹ nhàng gửi tới một câu: "A cục cưng, em đang làm thêm à? Em mau về đi, trên đường chú ý an toàn nha."

Thẩm Tri Ngôn: ...

---

Đáng ghét, sếp đúng là biết làm màu, không phải chính cô bảo tôi tăng ca sao?

Trước khi rời khỏi văn phòng, không biết trong đầu cô bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại gửi một tin nhắn cho Tần Thanh Vụ trên máy tính.

Thẩm Tri Ngôn: [Chị thật sự rất giàu ~]

Lời lẽ của cô, lịch sự mà không mất đi vẻ châm chọc, có thể tiến có thể lui.

Quả nhiên, tin nhắn của cô gửi đi chưa đầy nửa phút, đã có tin nhắn trả lời.

Tần Thanh Vụ: [?]

Thẩm Tri Ngôn nhìn chằm chằm vào dấu chấm hỏi kia rất lâu, gần như có thể tưởng tượng ra ở đầu bên kia màn hình điện thoại, Tần Thanh Vụ đang cau mày, dáng vẻ cạn lời.

Thẩm Tri Ngôn lập tức vui vẻ không thôi.

Cô cảm thấy Tần Thanh Vụ không giống kiểu người yêu đương mù quáng, cũng không có khả năng vừa gặp đã yêu cô, gặp lại liền trực tiếp dùng tiền đập vào mặt cô.

Thẩm Tri Ngôn thẳng thắn hỏi: [Tôi không tin trên đời này có bữa trưa miễn phí, nói đi, chị muốn tôi làm gì?]

Tần Thanh Vụ: [Em đang ở đâu?]