Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 17

"Không khó sửa." Thẩm Tri Ngôn quay đầu nhìn cô ấy, mỉm cười nói: "Hình như tôi chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi, cô không cần gọi tôi là "tỷ" đâu, nghe già lắm, cứ gọi thẳng tên tôi là được."

"Được... tôi biết rồi." Hàn Dao lại đỏ mặt: "Thẩm... Thẩm Tri Ngôn."

Thẩm Tri Ngôn hài lòng gật đầu: "Vậy mới đúng chứ."

Thật ra cô và Hàn Dao không thân thiết lắm, Hàn Dao là sinh viên thực tập mới đến tuần trước, hiện đang học năm tư, sắp tốt nghiệp.

Nói chính xác thì, Hàn Dao dường như không giao tiếp nhiều với mọi người trong bộ phận, bình thường cô ấy chỉ im lặng ngồi ở bàn làm việc của mình.

Khi cô ấy mới đến, vì Thẩm Tri Ngôn ngồi ngay cạnh nên cô cũng đã cố gắng bắt chuyện với Hàn Dao.

Dù sao đồng nghiệp mới đến mà cứ lủi thủi một mình, giống như đám "cây đa cây đề" bọn họ đang cố tình cô lập người ta. Nhưng hình như hễ cô bắt chuyện là Hàn Dao lại bắt đầu căng thẳng, hơn nữa đều là hỏi một câu trả lời một câu, lâu dần Thẩm Tri Ngôn cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ấy nữa.

Hôm nay Hàn Dao chủ động nói chuyện với cô, đây là lần đầu tiên.

"Còn chuyện gì nữa không?" Thẩm Tri Ngôn thấy dáng vẻ do dự của cô ấy, bèn hỏi.

"Là thế này ạ." Hàn Dao nhìn quanh, thấy phần lớn mọi người trong văn phòng đều đã ra ngoài ăn trưa, mới kéo ghế lại gần Thẩm Tri Ngôn hơn một chút: "Em có chuyện muốn hỏi ý kiến của chị..."

Thẩm Tri Ngôn nghi ngờ nhìn cô ấy, lẩm bẩm: "Thần thần bí bí, chuyện gì vậy?"

"Em có một người cậu ở quê, mẹ em nói cậu ấy là người có tiền đồ nhất cả làng. Sinh viên đại học thời đó vốn đã ít, không giống như bây giờ đầy rẫy." Hàn Dao cúi đầu nhìn mặt bàn, có chút ngượng ngùng nói: "Em vốn đã rất sợ cậu ấy, nhà em thì nghèo, còn nhà cậu ấy rất giàu."

"Rồi sao nữa?" Thẩm Tri Ngôn vừa nghe vừa theo thói quen bấm phím tắt khóa màn hình máy tính.

Cô không quen có người đứng gần mình như vậy, hơn nữa cũng không quen để người khác liếc mắt là có thể nhìn thấy màn hình máy tính của mình.

Cho dù trên máy tính của cô không có gì mờ ám cả.

"Thì cái cậu này của em, chẳng phải cậu ấy đang làm giáo sư đại học ở Kinh Thành sao, tính tình cậu ấy rất khó chịu, hơn nữa luôn thích lên mặt dạy đời, em rất không thích cậu ấy." Hàn Dao cau mày, giọng điệu bất mãn: "Nhưng trước đây cậu ấy nói với em, muốn giới thiệu em làm bảo mẫu cho một người phụ nữ giàu có lớn tuổi... Chị nghĩ em có nên đồng ý không?"

"Bảo mẫu... cô sao?" Ánh mắt Thẩm Tri Ngôn kinh ngạc lướt qua khuôn mặt gầy gò của Hàn Dao, nghi hoặc nói: "Cô tốt nghiệp trường danh tiếng, chưa tốt nghiệp đã bắt cô đi làm bảo mẫu, người cậu này..."

"Đúng đúng!" Hàn Dao sáng mắt lên: "Chị cũng thấy vậy đúng không!"

"Ừ." Thẩm Tri Ngôn thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, phẫn nộ nói: "Nếu là tôi, e rằng sẽ chọn cách đoạn tuyệt quan hệ với người cậu này!"

"Đúng vậy, cho nên em đã chặn hết mọi cách liên lạc của cậu ấy rồi, em nhất quyết sẽ không rời khỏi tập đoàn Vĩnh Xương để đi hầu hạ người khác!" Hàn Dao giống như đột nhiên gặp được tri âm, cố nén xúc động muốn nắm tay Thẩm Tri Ngôn để dốc bầu tâm sự, lên án: "Mẹ em nói em lang tâm cẩu phế, nói em bất hiếu, bà ấy chỉ thích nịnh bợ nhà cậu em, còn nói cậu em đều là vì muốn tốt cho em, tốt cái gì chứ? Tốt mà lại để em đi hầu hạ người khác sao? Em thấy bọn họ chỉ mong em kiếm được nhiều tiền để chu cấp cho gia đình thôi!"