Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 13: Thật ra, cũng không hẳn chỉ vì trả thù

Sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, Trần Chí Cương hại nguyên chủ thê thảm như thế, giờ cô đã tiếp nhận thân thể này, tất nhiên không thể để yên.

Thật ra, cũng không hẳn chỉ vì trả thù. Một khi cô vạch trần bộ mặt thật của Trần Chí Cương và Dương Khải Minh, thì sẽ không có cô gái nào khác phải chịu tổn thương.

Ngô Nghênh Xuân nhíu mày. Kế hoạch của Đường Uyển rất đơn giản, trước tiên để Trần Chí Cương mất cảnh giác, sau đó cố ý chia nhau ra ở ngoài làng, dụ hắn mắc câu. Nghênh Xuân sẽ đứng chờ ở đầu đường, nếu thấy có người đến gần thì quay lại báo kịp thời. Lúc đó Đường Uyển sẽ hét lên nói Trần Chí Cương giở trò, có Nghênh Xuân làm chứng, hắn chắc chắn sẽ bị bắt đi cải tạo.

Đường Uyển dám làm thế, thứ nhất vì có Nghênh Xuân làm trợ thủ, thứ hai là vì trong thôn Thượng Đường chỉ có ba họ, mà họ Ngô đông nhất, họ Hồ đứng thứ hai, họ Trần chỉ có hai hộ. Nhà họ Trần với họ Hồ vốn có hiềm khích, còn họ Ngô thì vì có Nghênh Xuân làm chứng nên chắc chắn không giúp họ Trần. Người họ Hồ thấy vậy chắc chắn sẽ “đạp thêm một cú”, dù chẳng có gì cũng sẽ đổ thêm tội lên đầu Trần Chí Cương.

“Được thôi...” – Ngoài lo lắng, trong lòng Ngô Nghênh Xuân còn có phần buồn bã. Nếu Trần Chí Cương theo dõi Đường Uyển là thật, vậy những gì cô nói cũng là thật. Nói cách khác, Dương Khải Minh thực sự có liên quan, cũng có nghĩa anh ta không phải người chính trực gì. Ai mà không đau lòng khi phát hiện người mình cảm mến lại là kẻ hai mặt?

Biết cô ấy đang buồn, Đường Uyển bóc một viên kẹo đút vào miệng cô ấy, “A Xuân, biết sớm còn hơn biết muộn. Nếu để đến lúc cưới nhau, sinh con rồi mới phát hiện ra, thì không chỉ phá hỏng cuộc đời mình mà còn hại cả đứa nhỏ.”

Trong nguyên tác không viết kết cục của Ngô Nghênh Xuân và ba đứa con, nhưng ở thời đại này, một người phụ nữ nuôi ba con thì sống thế nào cũng đủ hình dung.

Ngô Nghênh Xuân hiểu điều đó. Cô ấy không phải kiểu người ủy mị đa sầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chỉ là… cô ấy cảm thấy hai cô gái đi đối phó với Trần Chí Cương thì quá nguy hiểm. Nếu hắn ta liều mạng, hai người sao chống lại nổi?

“Tiểu Uyển, nếu hắn thực sự cưỡng ép cậu, thì danh tiếng của cậu cũng bị hủy.” – Đến lúc đó, người trong làng đồn thổi, Đường Uyển cũng không sống yên được. “Hay là vẫn gọi anh hai tớ đi cùng đi?”

Chuyện cô ấy thích Dương Khải Minh, ngoài Đường Uyển ra chỉ có anh hai Ngô Vĩnh Kiệt biết. Hai người họ chỉ hơn kém nhau hai tuổi, nên rất thân thiết. Từ nhỏ ai bắt nạt Nghênh Xuân đều do anh hai cô ấy ra mặt bảo vệ. Anh ấy cũng là người cô ấy tin tưởng nhất trong nhà.

“Gọi anh hai cậu theo à? Thêm một người thì tốt thật, nhưng vấn đề là chúng ta không biết chính xác ngày nào. Lẽ nào để anh hai cậu nghỉ làm cả tháng chỉ để theo bọn mình đi cắt cỏ heo? Không nói nhà cậu nghi ngờ, Trần Chí Cương cũng sẽ phát hiện ra ngay.”

Đường Uyển biết Trần Chí Cương ra tay là sau ngày Lý Mộng Cầm kết hôn, nhưng không rõ cụ thể là hôm nào, ít nhất cũng còn hơn nửa tháng. Ngô Vĩnh Kiệt là trụ cột lao động chính, nhà cậu sao để anh ấy nghỉ dài như thế được?

Còn chuyện hắn dùng vũ lực? Khi nguyên chủ xuống làng, anh hai cô đã cho cô một con dao găm, hiện giờ cô đã cất vào không gian. Đến lúc đó nếu hắn dám làm bậy, cô không ngại rút dao. Rồi báo hắn tội hϊếp da^ʍ, cô chẳng những không có tội, mà còn khiến hắn rơi vào vực sâu.

Tóm lại, trong những ngày tiếp theo, Đường Uyển và Ngô Nghênh Xuân luôn dính nhau như hình với bóng, đi làm hay tan ca đều có nhau, ra khỏi khu tập thể thì cũng chỉ đi với Lý Mộng Cầm hoặc Lâm Tú Bình. Nói chung là tuyệt đối không đi một mình.

Những ngày này Đường Uyển cũng không nhàn rỗi. Cô dùng kẹo đổi với thím Ái Lan lấy được vài cây giống cà chua và dưa leo. Trong đó, hai cây được cô trồng ở sân sau, vì chuyện đổi giống này thì Lý Mộng Cầm có biết, nếu không thấy cây đâu, thể nào chị ấy cũng hỏi.