“Tiểu Uyển, cái này cho cậu.” – Ngô Nghênh Xuân móc từ ngực ra một quả trứng gà, gõ nhẹ rồi bóc vỏ đưa cho Đường Uyển.
Cả hai học cùng lớp, thường đi cắt cỏ heo chung nên quan hệ rất thân. Nhà A Xuân khá giả, mỗi sáng đều có trứng ăn, hay để dành một quả cho Đường Uyển.
“Cảm ơn nhé.” – Đường Uyển không khách sáo, vừa ăn trứng vừa móc từ túi ra hai viên kẹo, bóc một viên đút vào miệng Nghênh Xuân, “À đúng rồi, tháng trước có ai gửi thư cho tớ ở nhà cậu không?”
Ngô Nghênh Xuân sững người, kẹo vừa ngậm vào miệng kêu “xùy” một cái, hai mắt cong cong, giọng lanh lảnh đáp: “Có chứ, tớ còn đem tới khu tập thể đưa cho cậu, nhưng cậu không có ở đó, lúc đó chỉ có Dương Khải Minh. Tớ nhờ anh ấy đưa lại cho cậu, sao thế? Cậu chưa nhận được à?”
Đường Uyển nheo mắt lại, cô thật sự không ngờ lại có cả chuyện liên quan đến Dương Khải Minh. Cô nhìn Ngô Nghênh Xuân đang có đôi mắt lấp lánh tình cảm, trong lòng thầm nghĩ, đúng lúc, giải quyết luôn mối nghiệt duyên này.
“Không có.” – Đường Uyển lắc đầu.
“Có khi nào Dương Khải Minh quên mất không? Tối tan ca, để tớ đi hỏi thử.” – Ngô Nghênh Xuân không nghĩ gì nhiều, người bình thường ai mà nghĩ xa như thế.
Đường Uyển chăm chú nhìn Nghênh Xuân, nguyên chủ cũng từng khá hiểu cô ấy, hoạt bát, thẳng thắn, có chính kiến, không hay lo chuyện bao đồng, cũng không nhiều lời. Đúng là một cô gái tốt. Cô ấy có thể trở thành một người cộng sự đắc lực.
Đường Uyển liếc quanh, rồi kéo Nghênh Xuân đến chỗ kín đáo hơn, nói: “A Xuân, chuyện này tớ nói với cậu thôi, nhưng cậu phải hứa là không kể với ai, kể cả bố mẹ cậu, đặc biệt là Dương Khải Minh.”
Thấy Đường Uyển nghiêm túc như vậy, Ngô Nghênh Xuân cũng nghiêm mặt, gật đầu chắc nịch: “Tớ thề trước mặt Chủ tịch, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời.”
“Tớ nghi Dương Khải Minh không phải quên, mà cố tình giấu thư của tớ. Tớ biết cậu có tình cảm với anh ta, nhưng cậu để tớ nói hết đã. Vài hôm trước, tớ thấy anh ta nói chuyện với Trần Chí Cương ở ngôi miếu bỏ hoang. Cậu cũng biết Chí Cương thích tớ, tớ đã từ chối rõ ràng rồi, trong làng gặp còn cố tình né. Nhưng gần đây, tớ cảm thấy anh ta theo dõi tớ.” – Dù thật hay không, Đường Uyển vẫn cố nói cho sự việc nghiêm trọng thêm.
“Có liên quan gì không? Ý cậu là Dương Khải Minh xúi giục à? Không thể nào, anh ấy làm vậy để làm gì? Với lại... anh ấy với Trần Chí Cương đâu có thân thiết...”
Nói đến đây, Nghênh Xuân khựng lại. Đúng thật, hai người đó vốn chẳng nói chuyện với nhau, sao lại rủ nhau đến miếu bỏ hoang? Sau đó thì đúng là có chuyện Chí Cương theo dõi Đường Uyển, chẳng phải quá trùng hợp sao?
“Nhưng... tại sao? Tại sao anh ấy phải làm vậy? Vì bức thư đó sao? Cậu có biết trong thư viết gì không?”
Ngoài chút hoảng ban đầu, Nghênh Xuân rất nhanh lấy lại bình tĩnh, còn nắm đúng trọng tâm vấn đề.
“Tớ cũng tò mò sao Dương Khải Minh lại giúp Trần Chí Cương. Nhưng Trần Chí Cương theo dõi tớ là sự thật, mà chắc chắn không phải tự ý, sau lưng còn có ai đó. Tớ có một kế hoạch, cần cậu giúp để kiểm chứng nghi ngờ của mình.”
Đường Uyển nắm tay Nghênh Xuân, mỉm cười nói: “Nếu là hiểu lầm, thì chứng tỏ Dương Khải Minh là người tốt, cậu có thể yên tâm mà thích anh ta. Còn nếu không phải, thì cậu cũng nên sớm nhìn rõ con người anh ta, tránh hối hận cả đời.”
Đường Uyển nói Trần Chí Cương theo dõi cô, thật ra là bịa ra, nhưng cô không ngờ Trần Chí Cương thực sự đang theo dõi mình, hơn nữa lại là do Ngô Nghênh Xuân phát hiện ra.
“Tiểu Uyển, từ giờ cậu tuyệt đối không được đi một mình, kế hoạch của cậu… hay là thôi đi.”
Ngô Nghênh Xuân có chút sợ hãi kéo tay Đường Uyển, “Hay là, để tớ gọi anh hai cùng đi với bọn mình nhé?”
“Không được đâu, tự nhiên gọi anh hai cậu đi cắt cỏ heo với bọn mình, chẳng phải khiến Trần Chí Cương và Dương Khải Minh sinh nghi à? Cậu yên tâm, tớ tự biết phải làm gì.”