Người thành phố? Gia đình công nhân? Đường Uyển, đừng trách tôi.
Đường Uyển về đến làng thì đã xế chiều, mấy người trí thức trẻ đều không có mặt, cô thu dọn đồ đạc xong thì tiếp tục nghiên cứu không gian.
Tranh thủ lúc không ai, cô muốn thử xem có thể đưa cả cơ thể vào trong không gian hay không. Tay đặt lên ngực, trong đầu không ngừng tập trung ý nghĩ muốn tiến vào. Không ngờ lại thành công thật, chỉ là đầu hơi choáng, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã. Chắc là do tinh thần lực chưa đủ hoặc cơ thể còn yếu, không rõ sau này có cải thiện được không.
Lo có người quay về bất ngờ, cô cũng không nán lại lâu, đi một vòng rồi ra ngoài. Giày dính đầy bùn đất, cô đem đi rửa sạch, đóng kín cửa sổ, lần này cô dùng ý thức để vào không gian.
Cây cải bị bẻ lá tối qua giờ đã lớn thêm chút nữa, nhìn càng mọng nước hơn. Dây nho trồng bên góc trái cũng trông rất khỏe, không biết có phải ảo giác không, Đường Uyển cảm thấy nó cao hơn lúc sáng một chút, hình như lá cũng nhiều thêm một chiếc.
Nghĩ vậy, cô lập tức đếm kỹ số lá nho, cả lá lớn lẫn lá non, tổng cộng bảy lá. Cô còn đo thử tua cuốn bằng tay, rồi rời khỏi không gian, tìm giấy bút ghi chép lại, làm bản ghi nhật ký, muốn xem thời gian trong không gian có trôi nhanh hơn bên ngoài không.
Cây cam thì chưa có thay đổi rõ rệt, chỉ là nhìn tươi tỉnh hơn. Vậy là việc chuyển cây đã thành công, ít nhất chứng minh đất và không khí trong không gian phù hợp, nhưng có sống hoàn toàn được không thì vẫn cần theo dõi thêm.
Nhìn ánh mặt trời ngoài kia, cô đoán chắc cũng sắp đến giờ mọi người về. Mấy hôm nay cô bị ốm nên việc nhóm trí thức trẻ không phân đến tay cô. Giờ đã khỏe lại, cô định chuẩn bị bữa tối.
Thật ra nấu ăn cũng đơn giản, chỉ cần chín và có chút vị mặn là được. Với tay nghề của mình, cô cũng không dám bày vẽ gì nhiều. Vẫn là cơm khoai lang trộn gạo lứt và rau dại hầm khoai tây, rửa sạch nấu lên là xong. Đường Uyển ngồi sau bếp, vừa nhóm củi vừa đợi mọi người về.
“Tiểu Uyển, nghe nói em lên thị trấn à? Nhà lại gửi đồ à? Bố mẹ em thương em thật đấy.” – Diệp Giai Dĩnh vừa rửa tay xong, vừa vẩy nước vừa hỏi.
Câu hỏi nghe có vẻ vô tình, nhưng Đường Uyển lại cảm thấy trong đó có ẩn ý. Trong lòng xoay đủ vòng, mặt vẫn cười tươi: “Không có đâu ạ, chẳng qua là hôm trước em uống thuốc hạ sốt của đồng chí Trương Ái Quốc, nên lên thị trấn mua đền lại cho anh ấy. Với lại chị Mộng Cầm sắp cưới, tiện thể đi xem chút quà.”
Ánh mắt Diệp Giai Dĩnh lóe lên, “Yên tâm đi, chị không nói đâu. Nhưng mà sao mua quà không nói với bọn chị một tiếng? Chẳng phải đã bàn là góp tiền mua chung một cái chậu sứ sao?”
Thật có chuyện đó à? Đường Uyển lục lại ký ức thì quả thực có, nhưng vì cô không phải nguyên chủ nên những chuyện nhỏ nhặt thế này không nhớ ngay được. Sơ suất thật, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
“Đúng là đã bàn như vậy. Nhưng lần này em ốm, đều là chị Mộng Cầm chăm sóc. Chị ấy còn cho em đường đỏ với trứng gà bồi bổ. Em mà đưa tiền, chị ấy chắc chắn không lấy, nên em mới nghĩ đổi thành một món quà tốt hơn. Quyết định lúc đó luôn, quên mất không nói với mấy chị, em xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu, chị Mộng Cầm cũng rất tốt với chị mà. Để chị nói với Lâm Tú Bình, hai đứa mình mua chung cái chậu sứ cũng được. Có điều… phiếu công nghiệp thì…” – Diệp Giai Dĩnh hơi ngại ngùng nhìn Đường Uyển.
Trước đó họ bàn là ba người góp tiền mua chậu sứ, Đường Uyển lo phiếu. Giờ cô không tham gia nữa, họ không có phiếu, dù muốn mua cũng đành chịu.
“Thật ngại quá, em dùng hết mất rồi.” – Lần này cô thực sự thấy có lỗi. Lúc đó quên béng mất chuyện này. “Em cũng không ngờ ấm nước lại đắt thế.”
Diệp Giai Dĩnh không ngờ Đường Uyển lại chịu chơi đến vậy, tặng cả ấm đựng nước nóng. Hình như cô có hai anh trai, không biết đã lập gia đình chưa?