Nghĩ đến người chị vẫn luôn chăm sóc mình suýt chút nữa đã bị cô gái trước mắt hại chết, Chân Mỹ Mỹ lại tức giận đạp Trần Xuân Linh một cước.
Chân Mỹ Mỹ vốn cho là dáng vẻ hung thần ác sát này của mình chắc chắn sẽ phá hư hình tượng của cô ở trong thôn Trần Gia, sẽ không còn ai cảm thấy cô nhu nhược yếu ớt, là một cô bé đáng thương cần được người che chở nữa.
Thế nhưng bé đóa hoa yêu tuyệt đối không ngờ tới hào quang yếu ớt của hệ thống chó má nào đó mạnh đến vô thực, hơn nữa cô bây giờ lại quá đẹp.
Tục ngữ nói rất hay, mỹ nhân làm cái gì cũng đều đẹp, đều là cảnh đẹp ý vui.
Cho dù vừa rồi Chân Mỹ Mỹ biểu hiện hung thần ác sát, còn hung ác ra tay đánh người.
Nhưng giọng nói mềm mại, chậm rãi nhỏ nhẹ kia của cô, cho dù cô nói ra lời ác độc nhất cũng như tiếng ca dễ nghe êm tai, làm cho thể xác và tinh thần người ta khoan khoái dễ chịu.
Càng đừng nói khuôn mặt xuất trần tuyệt mỹ và dáng người thướt tha của cô, lúc cô ra tay đánh người trông cũng cực kỳ ưu nhã, đẹp đến mức làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy thô tục.
Thậm chí khi mọi người lấy lại tinh thần, thấy bàn tay Chân Mỹ Mỹ đỏ lên vì đánh người, cùng với đôi mắt đẫm lệ đầy uất ức thì đã vô cùng đau lòng.
Rõ ràng Chân Mỹ Mỹ là người ra tay, là “kẻ bạo hành”, còn hai mẹ con Ngưu Hồng mới là “người bị hại”.
Thế nhưng, tất cả sự phẫn nộ đều dồn về phía hai mẹ con Ngưu Hồng đang bị đánh ngã dưới đất, cảm thấy mọi sai trái đều do mẹ con Ngưu Hồng và Trần Xuân Linh gây ra.
Chân Mỹ Mỹ là cô gái dịu dàng, lương thiện, yếu đuối – vậy mà bị ép đến mức phải ra tay đánh người, hai mẹ con Ngưu Hồng đúng là đáng ghét.
“Thật không ngờ con bé Xuân Linh lại ác độc đến thế! Vì ghen tị với con bé Hòa có đối tượng tốt mà đẩy người ta xuống sông! May mà không phải mùa đông, nếu không con bé Hòa chắc mất mạng rồi!”
“Hừ! Nó còn dám về nhà mách tội, đúng là mặt dày! Rõ ràng chính nó ra tay đẩy người trước...”
“Còn bà Ngưu Hồng, chẳng qua ỷ sức khỏe mà bắt nạt người khác trong thôn. Tôi thấy nên kéo lên đại đội trưởng để trừng trị, để bà ta không dám làm loạn nữa!”
“Haiz, nhà Tam Hoa thật đáng thương. Trước đây, chưa lấy chồng đã bị nhà mẹ đẻ bóc lột, đối xử chẳng khác gì trâu ngựa, suýt chút nữa còn bị bán cho một ông già què hơn năm mươi tuổi.”
“Sau này may mắn lấy được người chồng tốt hơn, nhưng chồng mất sớm, tiền trợ cấp cũng bị nhà mẹ đẻ cướp sạch. Vất vả lắm mới nuôi được hai đứa con gái trưởng thành, có được đối tượng tốt, lại bị đẩy xuống sông... Nhà kia đúng là tâm địa độc ác!”
“Đúng vậy, toàn bọn độc ác! Con bé Mỹ cũng thật đáng thương...”
...
Những lời nói đầy căm phẫn từ đám đông khiến hai mẹ con Ngưu Hồng và Trần Xuân Linh – đang đau nhức vì bị đánh – chỉ biết trơ mắt nhìn, trong lòng vừa tức giận vừa uất ức.
Rõ ràng họ là người bị đánh, sao tất cả mọi người lại đứng về phía Chân Mỹ Mỹ mà nói giúp cơ chứ?
Còn Chân Mỹ Mỹ, dù cơ thể yếu ớt, chỉ ra tay đánh người thôi mà tay chân đã nhức mỏi không chịu nổi.
Cô cố gắng nén nước mắt, nhìn ánh mắt đồng cảm của mọi người xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng trong lòng, cô lại đang mắng nhiếc cái “hệ thống chết tiệt” nào đó.
Chân Hòa Hòa đứng một bên quan sát tất cả, cảm giác như thế giới này đang lộn ngược.
Cô ấy vốn nghĩ mình xuyên sách, đáng lẽ phải chiếm phần diễn của nhân vật chính, kết quả khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi hoài nghi nhân sinh.
“...”
Chân Hòa Hòa ngơ ngác, cảm giác như mình đã xuyên nhầm kịch bản. Gia đình “nữ phụ phản diện” này sao trông chẳng giống người bị hại mà lại giống như đang cùng dân làng hợp sức bắt nạt hai mẹ con Ngưu Hồng vậy?
Nhưng cũng là hai mẹ con họ tự chuốc họa vào thân, đáng đời!