Ngục quan đã sớm nhận tin, thấy Từ Thế Hành đến liền vội vàng mở cửa ngục. Người tiếp hắn là phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Tuy Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ thường ngày vốn không hợp, nhưng đều là thần tử thân tín của hoàng gia, ít nhiều vẫn giữ được bề ngoài hòa nhã.
Phó sứ dẫn Từ Thế Hành vào hình phòng, chỉ vào dãy hình cụ mà hỏi thẳng: “Dùng cái nào?”
Từ Thế Hành đưa mắt nhìn qua những dụng cụ nhiễm máu, không chút do dự: “Đập gãy một chân, xăm chữ lên mặt.”
Phó sứ hỏi: “Gãy mức độ nào?”
“Sau này đi đứng không vững là được.”
Phó sứ gật đầu hiểu ý, lập tức sai người dẫn phạm nhân tới. Từ Thế Hành xoay người ra ngoài chờ, chỉ thoáng chạm mặt với kẻ sắp chịu hình.
Không bao lâu, từ trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn, rồi đến tiếng giận dữ la hét.
“Đại trượng phu! Chết thì chết, quyết không chịu khuất nhục! Cút đi!”
Nhưng tiếng hét chẳng thay đổi được gì. Không lâu sau, giận dữ cũng hóa thành tiếng thét thảm thiết.
Phó sứ bước ra, khẽ ra hiệu rằng việc đã xong.
Từ Thế Hành hồi phục lại tinh thần, rút ngân phiếu đặt vào tay phó sứ: “Quấy rầy đêm khuya, xin phó sứ thứ lỗi. Đây là chút tiền cho các huynh đệ uống rượu, mong không chối từ.”
Phó sứ nhướng mày, nhận lấy và cười nói: “Đều là việc vì Thánh Thượng, Từ công công hà tất khách sáo như vậy.”
Nói rồi, liền tiễn Từ Thế Hành ra ngoài.
Đợi khi mọi người đã rời đi, Từ Thế Hành mới quay lại hình phòng.
Văn Vân Đình đã kiệt sức, ngã quỵ bên hình giá. Chân phải bị bẻ gãy, cong thành tư thế bất thường. Trên trán vốn dĩ nhẵn nhụi, giờ phút này không ngừng rỉ máu từ mấy vết thương, máu chảy xuống nhuộm đỏ nửa gương mặt.
Thấy có người bước vào, ánh mắt hắn đầy căm hận và giận dữ, nhưng ngay sau đó lại lặng lẽ dời đi.
Từ Thế Hành không nói gì, tiến tới tháo xiềng xích cho hắn.
Chỉ vừa cử động nhỏ liền làm vết thương động lên, đau đớn đến mức Văn Vân Đình mồ hôi lạnh tuôn ướt cả mặt, toàn thân co rút từng hồi.
Chờ hắn dịu lại, Từ Thế Hành mới đỡ dậy, từng bước dìu ra ngoài.
“Thánh Thượng… định thả ta?”
Đi được vài bước, Văn Vân Đình khẽ hỏi, giọng đầy ngờ vực.
Từ Thế Hành dừng lại, im lặng một lúc rồi đáp: “Quý Phi nương nương phạm vào tim đau, Thánh Thượng vừa mới đi thăm không lâu.”
Cả người Văn Vân Đình run lên.
Từ Thế Hành dìu hắn tiếp tục đi, đến gần cửa thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm yếu ớt phía sau:
“Sai rồi, phụ thân sai rồi. Triều đình vốn là chuyện của nam nhân, không nên liên lụy đến nàng. Là phụ thân sai rồi. Nếu… nếu ta có một ngày như vậy… Ngàn vạn lần nhớ, đừng để tin của ta truyền đến tai nàng. Nàng… đã chịu đủ khổ rồi.”
Lời lẩm bẩm ấy không rõ là nói cho ai nghe.
Từ Thế Hành làm như không nghe thấy, vẫn cẩn thận dìu hắn đi qua hành lang tối tăm, đầy mùi máu tanh của nhà ngục.
Phó sứ từ xa thấy vậy, bước tới hỗ trợ.
Từ Thế Hành nói với phó sứ: “Thánh Thượng đã truyền chỉ, Văn tướng công chịu hình phạt xong, được trả về nhà.”
Phó sứ lập tức hô lớn: “Người đâu, đưa Văn tướng công hồi Văn phủ!”
Hai tên Cẩm Y Vệ lập tức đến, nâng người đi.
Xong xuôi việc, Từ Thế Hành không lưu lại lâu, lập tức cáo lui rời đi.
Chẳng bao lâu sau, từ mật thất kế bên hình phòng, một thái giám nhỏ gầy bước ra. Hắn cúi đầu ra hiệu với phó sứ rồi lặng lẽ như bóng ma, vội vàng rời đi.
Phó sứ hừ nhẹ một tiếng, không đánh giá cao kế hoạch của Phùng Bảo, chỉ giơ tấm ngân phiếu trong tay, cười bảo: “Đợi hừng đông đổi ca, dẫn các ngươi đi uống rượu.”
Tại thái giám sở, Từ Thế Hành hướng Phùng Bảo bẩm báo việc đã xong.
Phùng Bảo phủi nhẹ lớp bụi trên tay áo, hờ hững hỏi: “Không có việc gì xảy ra chứ?”
Từ Thế Hành chỉ thoáng dừng, rồi cúi đầu thỉnh tội: “Không dám giấu Đại Giam, trong lúc ấy, tiểu nhân vô ý nói vài lời mập mờ, nhắc đến Quý Phi nương nương đã chịu khổ tâm. Văn tướng công nghe được, e rằng có ý định lợi dụng tình thế để thỉnh một nhân tình từ Quý Phi nương nương.”
Phùng Bảo cau mày, ánh mắt không tán thành nhìn hắn: “Ngươi làm vậy không đúng quy củ.”
“Là lỗi của tiểu nhân. Giờ đây hối hận không thôi. Tiểu nhân biết sai, nguyện chịu phạt.”
“Ngươi đó, thường ngày cẩn thận là thế, sao đôi lúc lại lỗ mãng như vậy?” Phùng Bảo than thở: “Ngục quan không cùng phe với ta, nhà ta e rằng tin tức tại nơi đó không được kín đáo. Do vậy, ta không thể bao che cho ngươi. Ngươi ra nhận hai mươi trượng phạt, coi như bài học. Về sau nhớ kỹ, việc đại kỵ như thế, ngàn vạn lần không được tái phạm.”
Từ Thế Hành cúi đầu tạ ơn rồi rời đi.
Sau buổi triều, Phùng Bảo đến Cần Chính Điện bẩm báo rằng việc đã được xử lý ổn thỏa.
Tất nhiên, chuyện của Từ Thế Hành cũng không giấu, hắn bẩm báo lại toàn bộ sự thật.
Trên ngự tòa, Thánh Thượng đặt bút son xuống, thuận miệng hỏi: “Văn Vân Đình phản ứng thế nào?”
Phùng Bảo kể lại từng chi tiết. Nhưng khi nói đến câu cuối cùng, hắn cảm thấy trán mình ướt lạnh, mồ hôi toát ra.
Trong lòng hắn thầm hối hận, lẽ ra nên gọi Từ Thế Hành đến bẩm báo trước mặt Thánh Thượng rồi mới cho nhận phạt.
Bút son trên tấu chương khựng lại chốc lát, sau đó tiếp tục viết.
“Ngươi nói, trẫm làm Quý Phi chịu khổ?”
Phùng Bảo lập tức trả lời: “Thánh Thượng đối với Quý Phi nương nương ân sủng sâu nặng, việc này cả cung đều biết rõ như ban ngày. Không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nương nương chắc chắn đều hiểu rõ trong lòng, hẳn rất cảm kích. Trong cung, nương nương được mọi sự thư thái, hưởng những gì tốt nhất, sao có thể nói là chịu khổ? Còn Văn tướng công, có lẽ chỉ là nhất thời thất thố, lời nói không chọn lọc.”
Đại điện chìm trong tĩnh lặng.
“Lui ra.”
Phùng Bảo cố giữ bình tĩnh, khom người lui ra ngoài.
Chưa đi được hai bước, một thái giám từ ngoài bước vào, trên tay nâng một túi thơm đưa cao quá đầu.
“Thánh… Thánh Thượng, Lam Tài Tử vừa sai cung nhân dâng túi thơm này… Thỉnh nô tài trình lên ngự án.”
Ngự tòa vẫn bất động, tựa như không nghe thấy.
Không khí trong điện càng thêm căng thẳng. Thái giám kia run rẩy, đôi tay nâng túi thơm bắt đầu run lên.
Phùng Bảo liếc mắt ra hiệu, thái giám nhanh chóng hiểu ý, giữ tư thế cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Ra khỏi điện, thái giám kia cảm tạ Phùng Bảo hết lời.
Phùng Bảo không nhẫn nại, phất tay bảo: “Về sau phải tinh mắt hơn.”
Thái giám ấy tỏ vẻ hổ thẹn. Sau đó chợt nhớ đến túi thơm trong tay, vội hỏi: “Vật này nên xử lý thế nào?”
Phùng Bảo khẽ liếc nhìn, thản nhiên đáp: “Mang đi, tùy ngươi xử lý.”
Thái giám mở miệng định hỏi thêm, nhưng chỉ ấp úng: “A?”
Đến giờ Dậu, thánh giá dừng chân tại Trường Tín Cung.
Hậu cung phi tần đều hiểu rõ, tối nay Thánh Thượng sẽ lưu lại đây. Vì thế, ngoài một số ít người còn chưa từ bỏ ý định, phần lớn đều không sai người dò xét thêm.
Trong noãn các, ma ma vừa pha xong ấm trà, định mang trà vào hầu hạ.
Phùng Bảo đứng chờ bên ngoài, thấy thế bèn bước tới, khéo léo chắn đường bà.
“Ma ma, trà này tạm thời không cần dâng lên.”
Ma ma thoáng ngẩn ra, sau đó liền hiểu ý.
“Nhưng mà… trời vẫn chưa tối hẳn…”
Bà khô khan nói một câu, theo bản năng đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa noãn các.
Phùng Bảo cười, kéo bà lại gần: “Ma ma hãy về trước nghỉ ngơi. Lão nô sẽ ở đây canh giữ. Nếu có việc cần đến ngài, sẽ lập tức sai người mời ngài quay lại.”
Ma ma khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu, thân già này vẫn còn chắc khỏe, không mệt chút nào. Huống hồ, nương nương chẳng thể thiếu ta hầu hạ, ta nhất định phải ở đây chờ, để nương nương sai bảo khi cần.”
Phùng Bảo cũng không khuyên thêm lời nào.
Trong noãn các, Chu Tĩnh cởi bỏ áo choàng, tiến lại gần nàng một bước.
Văn Nhân theo bản năng lùi liên tiếp hai bước. Khi hắn bước đến gần nàng lần thứ hai, nàng bất giác ngăn mình lại, không lui thêm nữa.
Hắn dừng lại cách nàng nửa bước chân, đưa tay chạm nhẹ lên má nàng.
“Đừng sợ, trẫm không ăn hết ngươi đâu.”
Giọng nói hắn trầm thấp, dịu dàng mà triền miên.
Văn Nhân khẽ run mi mắt, khuôn mặt nhẹ nhàng ngoảnh đi, nét tinh tế ôn nhu hiện rõ.
Ánh mắt Chu Tĩnh dần tối lại, ngón tay hắn chậm rãi miết qua má nàng, thong thả dừng lại, rồi tiếp tục di chuyển như để cảm nhận từng chút một.
“Hôm nay, thân thể ngươi đã khỏe chưa?”
“… Đã khỏe.”
Ngón tay hắn dừng nơi khóe mắt nàng, rồi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm cài ngọc trên mái tóc nàng.
Chiếc trâm rơi xuống, mái tóc đen dày của nàng buông xõa, mềm mại như dòng suối chảy qua vai.
Hắn bình tĩnh ngắm nhìn, sau đó cúi người bế nàng lên trong vòng tay, từng bước vững vàng tiến về phía ấm sập.
Đặt nàng xuống sập, Văn Nhân nhắm mắt, đôi tay giao nhau đặt trước bụng, an tĩnh không hề động đậy.
Chu Tĩnh thả rủ màn trướng, ánh sáng bên trong tối mờ. Hắn bước lên giường, bóng dáng nghiêng xuống, bao trùm không gian bên trong màn.
Từ noãn các, tiếng động nhỏ như có như không truyền ra, khiến ma ma ở ngoài bắt đầu lo lắng không yên.
Phùng Bảo liếc nhìn, khẽ thở dài, trong lòng bất đắc dĩ. Mỗi lần Thánh Thượng đến đây, lão ma ma ở Trường Tín Cung này lại không giấu nổi vẻ lo lắng. Nếu người ngoài không hiểu chuyện nhìn thấy, chỉ e sẽ lầm tưởng bà như một bà mẹ chồng khắc nghiệt, không muốn con dâu và con trai hòa thuận.
“Khụ.” Phùng Bảo khẽ ho một tiếng, thấy ánh mắt ma ma nhìn qua, bèn như trong lúc vô tình mà cất lời: “Thánh Thượng tha cho Văn tướng công trở về, quả là long ân mênh mông cuồn cuộn. Ai, ngài không biết Văn tướng công phạm vào tội lớn đến nhường nào. Đổi lại là người khác, e rằng cái đầu này đã không còn qua mấy lần luận tội rồi. Nhưng đến lượt Văn tướng công, Thánh Thượng vài lần đều trọng lấy nhẹ tha, nói đến cùng cũng là vì niệm tình Quý Phi nương nương mà thôi.”
Những lời ấy tựa như một búa tạ nện thẳng xuống, làm cho ma ma không chớp mắt mà ngẩn người.
Phùng Bảo nói đến đó liền dừng, không tiếp tục thêm một câu.
Bên trong, Chu Tĩnh tóc dài buông xõa, vòng eo rắn chắc nổi rõ.
Trong ánh sáng tối mờ, đôi mắt hắn đen thẳm, sâu không thấy đáy, mang theo vẻ chiếm đoạt, từng chút từng chút mà đánh giá nàng.
Giờ phút này, nàng tựa như đóa sen bị nước thấm ướt, khuôn mặt yếu đuối không còn sức phản kháng, bị ép phải ngẩng lên chiếc cổ trắng nõn mảnh mai, tựa như một chú thiên nga bị vùi dập. Nàng là nữ tử được bồi dưỡng trong gia tộc quyền quý, đẹp tựa trăng sáng, tựa như vầng nguyệt giữa trời cao ngày ấy.
“Thánh Thượng, không cần…”
Đôi mắt nàng mở to, bàn tay mềm mại ướt đẫm nắm chặt lấy cổ tay hắn. Từ đôi môi đỏ mọng của nàng phát ra những âm thanh mơ hồ, rời rạc, như sợi chỉ quấn quanh trái tim hắn, vừa đau lại vừa ngứa.
Giọng hắn trầm thấp, pha chút hỗn loạn, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an: “Quý Phi, chuyện phu thê vốn không phải điều gì đáng xấu hổ. Ngươi có thể buông lỏng một chút.”
Lòng bàn tay hắn khẽ vuốt qua bờ vai mảnh mai và tấm lưng mềm mại của nàng, tăng thêm chút lực, muốn nhìn rõ hơn dáng vẻ quyến rũ của nàng.
“Thánh Thượng!” Văn Nhân run rẩy đôi môi, đôi mắt trong veo ánh lên giọt lệ mong manh: “Thánh Thượng… có thể giữ cho thần thϊếp một chút tôn nghiêm và thể diện, đừng để thần thϊếp mang tiếng là yêu cơ, chịu những lời bình phẩm phù phiếm, không biết liêm sỉ…”
Căn phòng chợt lặng đi trong một khoảnh khắc.