Sau Khi Mang Thai Nhãi Con Của Cố Gia, Cô Trở Nên Hung Cuồng

Chương 29: Mẹ chồng yêu thích con dâu

Tô Thiển xoay người muốn đi, Vu Tĩnh lập tức giữ tay cô lại, nở nụ cười hiền từ nhu hoà.

“Ai nha, cháu lớn lên thật xinh đẹp, ánh mắt Cố Chiến thật tốt.”

Vu Tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển, càng nhìn càng vừa lòng.

Hơn nữa bà là người của giới thượng lưu, gặp qua vô số người, nhìn người rất chuẩn, liếc mắt một cái đã biết Tô Thiển là một cô gái tốt.

Trái tim Tô Thiển đều đang phát run, trên mặt treo nụ cười xấu hổ.

“Cái kia…… Dì, cháu đột nhiên nhớ ra cháu còn có việc, cháu đi trước ạ.”

Vu Tĩnh chạy nhanh kéo cô lại: “Tới cũng tới rồi, gấp cái gì chứ! Hơn nữa dì đã chuẩn bị bữa tối rồi, ăn tối xong rồi trở về cùng Cố Chiến.”

Nói xong, liền thân thiết kéo Tô Thiển đi vào nhà cũ.

Tô Thiển như đứng trên ván dính, đi cũng không được, ở lại cũng không xong!

Người trả lời điện thoại của Cố Chiến là nữ, cô còn tưởng rằng là hồng nhan tri kỷ của Cố Chiến, hoặc là người phụ nữ anh nuôi.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới lại là mẹ của Cố Chiến!

Vốn định tới cửa náo loạn, sau đó cùng Cố Chiến cá chết lưới rách, cãi nhau kịch liệt, và đương nhiên cô có thể rời khỏi Cố Chiến.

Hoàn mỹ để nhãi con không tồn tại trong bụng biến mất!

Nhưng tại sao cốt truyện lại không phát triển như cô nghĩ?

Tô Thiển cứ như vậy bị Vu Tĩnh nhiệt tình kéo vào biệt thự.

Biệt thự là một toà kiến trúc thời dân quốc, rất cổ xưa, cũng rất ý nhị, cây cổ thụ xung quanh như một cánh rừng rậm rạp, rất thích hợp để dưỡng lão ở chỗ này.

Vào nhà, Vu Tĩnh gọi lên lầu.

“Cố Chiến, nhanh ra đây, em xem ai tới này.”

Trong chốc lát, lan can trên lầu xuất hiện thân ảnh thon dài của Cố Chiến.

Ngay khi Cố Chiến nhìn thấy Tô Thiển đứng ở dưới lầu, sắc mặt xanh mét: “Sao cô lại tới đây!”

Tô Thiển cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, bĩu môi: “Anh Cố Chiến……”

Ủy khuất trước kia đều là giả.

Lúc này lại thật sự ủy khuất.

Đầu óc cô bị rỉ sắt sao?

Tại sao không hỏi trước xem ai đang trả lời điện thoại?

Biết là mẹ Cố Chiến, đánh chết cô, cô cũng không tới!

Vu Tĩnh trừng mắt nhìn Cố Chiến một cái: “Giọng điệu của con là sao! Là mẹ trả lời điện thoại của Thiển Thiển, là mẹ bảo con bé tới, nếu con có bất mãn gì thì nói với mẹ, Thiển Thiện vô tội.”

Tô Thiển đáng thương hề hề mở to mắt: “Anh Cố Chiến, em thật sự vô tội.”

Trước đây đều là giả vờ vô tội.

Lần này thật sự là không giả vờ được.

Cố Chiến cảm thấy Tô Thiển thật sự là âm hồn không tan!

Anh đã trốn đến nhà cũ rồi, thế nhưng còn đuổi theo tới đây.

Hơn nữa anh cũng không ngờ rằng anh cho Vu Tĩnh nghe điện thoại, Vu Tĩnh lại bảo người ta tới đây.

Hơn nữa, dáng vẻ kia của Vu Tĩnh, cười tủm tỉm nhìn Tô Thiển, ánh mắt kia, hận không thể dán mắt lên người Tô Thiển.

Sự yêu thích đối với Tô Thiển, một chút cũng không che giấu.

Cố Chiến thật sự không hiểu được, Tô Thiển như vậy, vì sao trong trường học lại có nhiều nam sinh thích như vậy?

Vu Tĩnh cũng thích không thôi.

Lần trước khi làm kiểm tra thai sản, Đường Mỹ Vân nhìn Tô Thiển cũng là vẻ mặt từ ái.

Cô hình như…… Đặc biệt dễ mến.

Điểm này, Cố Chiến một chút cũng không cảm nhận được!

Cố Chiến lạnh mặt, quay đầu đi vào trong phòng.

Tô Thiển theo bản năng gọi anh: “Anh Cố Chiến……”

Vu Tĩnh: “Đừng để ý tới nó, tính tình nó chính là như vậy, còn rất kích động!”

Sau đó cười tủm tỉm với Tô Thiển: “Thiển Thiển à, cháu có thể tới đây dì thật sự rất vui, nhìn thấy cháu, dì thấy rất thỏa mãn, Cố Chiến có khi rất ngốc, khi giải quyết vấn đề nam nữ thì càng ngốc hơn, cháu phải chịu đựng nó nhiều rồi……”

Nội tâm Tô Thiển thật sự muốn khóc.

Cố Chiến quả thật rất ngốc, giải quyết vấn đề nam nữ càng kỳ quái hơn.

Giống như tối hôm qua, cô mặc gợi cảm dụ hoặc anh như vậy, kết quả anh có thể nghĩ tới là cô muốn anh mang cô đi chơi game?

Mạch não này, tuyệt đối không phải người đàn ông bình thường có thể nghĩ ra được.

Nhưng hiện tại cô đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Sao lại đến gặp mẹ Cố Chiến rồi?

Gặp người lớn đó!

Ôi trời ơi!

Mục đích của cô là muốn làm ngược lại với Cố Chiến, kết quả không hiểu sao lại đi đến bước gặp mặt người lớn thế này?

Tô Thiển xoa xoa giữa mày mình, cảm thấy da đầu tê dại.

Đúng lúc cô mất tập trung, cô cảm thấy cổ tay mình mát lạnh, chờ khi cô lấy lại tinh thần thì nhìn thấy trên cổ tay mảnh khảnh của mình có một chiếc vòng tay xanh biếc.

Vừa nhìn đã biết không phải đồ bình thường.

Tô Thiển khϊếp sợ: “Dì à, cái này……”

Vu Tĩnh cười nói: “Đây là quà gặp mặt dì tặng cháu, cháu cũng đừng ghét bỏ!”

Tô Thiển vội vàng nói: “Không được không được, dì à, thứ này quá quý, cháu không thể nhận được!”

Nội tâm Tô Thiển đang sông cuộn biển gầm, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà quý giá như vậy, rõ ràng cô và Cố Chiến còn chưa xem bát tự đâu!

Hơn nữa cô là tâm thái ôm cá chết lưới rách với Cố Chiến!

Sao có thể nhận món quà này được!

Vu Tĩnh trên mặt đều là ôn hòa, “Nếu cháu không nhận, chính là ghét bỏ món quà dì tặng không tốt, dì còn một hộp trang sức, như vậy đi, dì mang cháu đi chọn, nếu cháu thích, dì đều cho cháu.”

Tô Thiển thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nói: “Không không không, vật này khá tốt, cảm ơn dì!”

Với sự nhiệt tình của Vu Tĩnh, nếu bà thật sự lấy hộp trang sức ra, nói không chừng sẽ thật sự tặng toàn hộp bộ trang sức cho cô.

Trái tim nhỏ run run.

Chỉ có thể đợi sau này chia tay Cố Chiến, lại đưa vòng tay trả lại cho Vu Tĩnh.

Tô Thiển chớp chớp đôi mắt to, cố gắng nở nụ cười nhã nhặn.

“Dì à, cháu muốn đi xem phòng anh Cố Chiến, được không ạ?”

Vu Tĩnh xua xua tay với cô: “Đi đi, lát nữa dì sẽ gọi hai đứa xuống ăn cơm.”

Sau đó Tô Thiển liền nâng chân, đi lên lầu, cô có thể cảm nhận được, phía sau vẫn luôn có một ánh mắt nóng rực.

Tô Thiển thật sự bị hù chết.

Không phải đều nói mẹ chồng là sinh vật đáng sợ sao?

Vì sao Vu Tĩnh lại hòa ái dễ như vậy gần?

Hơn nữa gia đình hào môn giống như Cố Chiến, muốn gả vào không phải càng khó hơn sao?

Những kiểu ba mẹ đó, thường dùng phương pháp ném chi phiếu, sau đó vẻ mặt khinh thường nói “Cô không xứng với con trai tôi”!

Nội tâm Tô Thiển đã hoàn toàn tan vỡ rồi.

Cô mở cửa phòng Cố Chiến ra, đứng ở cửa, nhìn Cố Chiến lạnh mặt ngồi trên sô pha chơi game.

Cô ngượng ngùng vặn vẹo tay: “Anh Cố Chiến, có phải anh giận em không?”

Đừng nói Cố Chiến tức giận với cô, chính cô cũng thấy tức giận với bản thân.

Cố Chiến không nói chuyện.

Tô Thiển đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, thở dài một tiếng, sau đó tỏ vẻ khổ sở.

Ủy khuất tới cực hạn.

Lúc này cô thật sự ủy khuất tới cực hạn.

Cố Chiến nhìn bộ dáng này của cô, trên mặt viết “Bảo bảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói”.

Hồi lâu, Cố Chiến cuối cùng vẫn thở dài một hơi, thực sự không thể nhìn vẻ uỷ khuất đáng thương này của cô.

Anh vô thức vươn tay ra, vuốt ve tóc cô.

“Tôi không trách cô.”

Tô Thiển đẩy tay anh ra, lập tức đứng lên, hốc mắt đỏ hoàn toàn, nhéo nắm tay, khàn cả giọng.

“Anh có, anh có! Từ khi em bước vào, anh thậm chí không thèm liếc nhìn em lấy một cái, anh chính là giận em! Được, em đi! Em không bao giờ muốn gặp anh nữa!”

Tô Thiển nói rất lớn, Vu Tĩnh ở dưới lầu cũng nghe được.

Sau đó cô kéo cửa ra, không quan tâm chạy ra ngoài!

Hào môn ghét nhất là loại cuồng loạn này, cô cũng không tin mẹ Cố Chiến còn có thể chấp nhận cô!

Cơ trí!