Sau Khi Mang Thai Nhãi Con Của Cố Gia, Cô Trở Nên Hung Cuồng

Chương 21: Cố Chiến là bảo mẫu riêng của cô

Ninh Tuyết chậm rãi cong khoé môi.

Cô ta nghe được cuộc đối thoại của Triệu Ngạo và Tô Thiển, hai người muốn đi thuê phòng ở đối diện, nếu Cố Chiến mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tô Thiển đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ cùng Triệu Ngạo, nhất định sẽ rất đặc sắc đây?

Cô ta rất chờ mong!

Sắc mặt Cố Chiến vô cùng lạnh lẽo, trực tiếp đi tới trước quầy lễ tân.

“Nói cho tôi biết, Triệu Ngạo ở phòng nào!”

Quán bar Triệu Ngạo mang Tô Thiển tới, thật ra là của Cố Chiến.

Quán bar đối diện khách sạn 5 sao, cũng là của Cố Chiến.

Cho nên anh vừa hỏi, lễ tân đã lập tức kiểm tra cho anh.

Tầng mười, phòng 1066.

Cố Chiến đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, trong đầu chỉ có một ý tưởng ——

Tô Thiển đội nón xanh cho anh!

Thật to gan!

Anh đã tức đến lá gan muốn nứt ra.

Nắm chặt tay, phẫn nộ chuẩn bị phá cửa.

Nhưng khi anh vừa giơ tay lên, cửa phòng 1066 đã kẽo kẹt mở ra.

Khuôn mặt xinh đẹp lại lười biếng của Tô Thiển xuất hiện.

Vẻ mặt Tô Thiển lộ vẻ lười biếng, lại nhìn thấy khuôn mặt muốn phun lửa cửa Cố Chiến nhất thời sửng sốt, theo bản năng mở miệng: “Anh Cố Chiến ……”

Cố Chiến lạnh mặt đẩy cô ra, trực tiếp xông vào phòng, anh tìm kiếm quanh phòng, trong chăn, trong ngăn tủ, bức màn, toilet, toàn bộ đều lật tung.

Không tìm thấy người.

Cố Chiến lạnh mặt nhìn cô: “Người đâu?”

Tô Thiển vẻ mặt mờ mịt: “Cái…… Người nào?”

Cố Chiến lạnh mặt: “Cô còn giả vờ trước mặt tôi!”

Tô Thiển vừa chuẩn bị nói gì đó, liền truyền đến thanh âm thê thảm của Triệu Ngạo.

“Tôi ở đây, cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi……”

Cố Chiến thần sắc lạnh băng, theo thanh âm tìm được người ở bên ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua, anh lập tức lùi đầu về.

Cảnh tượng bên ngoài, có chút không phù hợp với trẻ em.

Triệu Ngạo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ treo trên máy điều hòa ……

Hai tay anh ta bị trói bằng dây thừng.

Anh ta cao 1 mét 8, máy điều hòa cách cửa sổ hai mét, cả người anh ta đứng trên đó, căn bản không thể trèo lên.

Gió lạnh run rẩy.

Gương mặt nghệ sĩ kia, đã đông lạnh rồi.

Cố Chiến quái dị nhìn Tô Thiển.

Tô Thiển cong môi, thanh âm ủy ủy khuất khuất, mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh Cố Chiến, anh đừng hiểu lầm, anh ta muốn chiếm tiện nghi của em, em liền…… Nội tâm em vẫn là tiểu tiên nữ thiện lương hồn nhiên ngây thơ, anh nhất định phải tin tưởng em.”

Yết hầu Cố Chiến lăn lộn một chút, thần sắc thanh lãnh như cũ.

Cố Chiến nhìn tình huống này, không phải Tô Thiển đội nón xanh cho anh, tâm tình dễ chịu hơn không ít.

Còn về Tô Thiển có phải tiểu tiên nữ thiện lương hồn nhiên hay không ——

A!

Nhưng tình huống trước mắt cho thấy, Tô Thiển không đội nón xanh cho anh.

Tâm tình lập tức nhẹ nhàng không ít.

Hiện tại xem như anh đã tuyên bố Tô Thiển với toàn bộ Đế Đô, cũng thừa nhận Tô Thiển, nếu lúc này Tô Thiển làm chuyện xấu muốn cắm sừng anh.

Anh sẽ trở thành trò cười của cả Đế Đô.

Anh nhất định sẽ gϊếŧ chết Tô Thiển!

Còn về Triệu Ngạo bị treo trên điều hòa đang kêu cứu mạng, anh không chút đồng tình nào.

Híp mắt đánh giá Tô Thiển.

“Cô có thù oán với anh ta?”

Tô Thiển biết Cố Chiến không dễ lừa gạt, chỉ có thể ủy khuất nói: “Tối đó em ngủ với anh, là do anh ta hạ thuốc em.”

Nhiệt độ xung quanh Cố Chiến lập tức âm hai mươi độ.

Tô Thiển lại bổ sung một câu: “Anh ta lan truyền trên diễn đàn rằng đã từng ngủ với em, huỷ hoại thanh danh của em.”

Âm 40 độ.

“Anh ta còn nói, đứa bé trong bụng em là của anh ta.”

Rất tốt, âm 60 độ.

Tô Thiển khóc chít chít: “Anh trai!”

Âm một trăm độ!

Cố Chiến đưa Tô Thiển xuống dưới lầu, nói với lễ tân, “Năm phòng trên dưới trái phải trước sau của phòng 1066 không cho ai thuê, 10 giờ sáng mai đến phòng 1066 thu gom đống rác rưởi bên ngoài cửa sổ đi.”

Triệu Ngạo, chính là rác rưởi.

Tô Thiển nhìn sườn mặt Cố Chiến, anh lớn lên thật đẹp trai, mỗi một đường cong đều như được chạm khắc tinh xảo, hoàn mỹ!

Không tự giác, trong mắt cô toát ra những vì sao lấp lánh.

Cố Chiến mang cô ra khỏi khách sạn, dùng cằm chỉ chỉ quán bar đối diện.

“Còn muốn chơi nữa không?”

Tô Thiển sửng sốt một chút, sau đó chớp chớp mắt: “Anh vẫn cho em nhảy sao?”

“…… Không cho.”

“Hay là anh cho em uống rượu?”

“…… Có thể uống đồ khác.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Thiển lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

“Thế thì có gì chơi nữa?”

Cố Chiến chỉ chờ cô nói những lời này, “Vậy thì tốt, về nhà thôi.”

Cố Chiến tự nhiên dắt tay cô, mang cô trở về biệt thự.

Tô Thiển cảm thấy, cô hình như bị Cố Chiến lừa.

Ninh Tuyết đang lén lút sau cây đại thụ ở cửa quán bar đối diện, cô ta nhìn thấy Cố Chiến mang Tô Thiển ra, nhưng mà…… Hình như không tức giận.

Sao lại thế này?

Không phải vậy!

Cô ta đã nghe thấy rõ ràng đối thoại của Triệu Ngạo cùng Tô Thiển, hai người muốn đi thuê phòng.

Dựa theo thời gian, Tô Thiển cùng Triệu Ngạo hẳn là đã vào chủ đề chính rồi.

Chẳng lẽ tên ngốc Triệu Ngạo này dong dong dài dài bỏ lỡ thời gian?

Cô ta đầy vẻ nghi hoặc.

Nhưng hiện tại không dám có hành động gì, cô ta muốn đối phó với Tô Thiển, cần núp trong bóng tối.

Không cam lòng!

Cô ta tuyệt đối sẽ không để Tô Thiển sống thoải mái!

Cố Chiến mang Tô Thiển trở về, vừa đến biệt thự, hai chân Tô Thiển đã ném ra, giày trên chân một trái một phải bay đi, một chiếc bay lên bàn cơm, chiếc còn lại bay trên sô pha.

Cố Chiến lạnh mặt: “Tô Thiển!”

Tô Thiển quay đầu lại cười xán lạn với anh: “Anh Cố Chiến, đừng hung dữ với em, em sợ. Bảo bảo trong bụng cũng sợ!”

Cố Chiến vốn đã tức giận, bởi vì “Bảo bảo” lập tức đè xuống.

Lại một lần nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải vì trong bụng cô có bảo bảo, Tô Thiển, cô có lẽ đã chết không dưới trăm lần.”

Tô Thiển đương nhiên biết.

Cho nên cô chỉ có thể dùng nhãi con để tung hành!

Cô muốn nhìn xem, Cố Chiến có thể nhẫn được bao lâu!

Sau đó cô liền khom lưng, nghênh ngang đi lên lầu.

Cố Chiến nhìn hai chiếc giày vặn vẹo, cuối cùng thở dài một tiếng, đành phải nhặt chúng lên.

Trong lúc đó anh còn không cẩn thận ngửi ngửi thử.

Một, chút, cũng, không, thối!

Cố Chiến rót một ly nước, anh thật sự không muốn ở cùng phòng với Tô Thiển, đau đầu.

Anh vừa chuẩn bị mở cửa phòng ở dưới lầu ra, liền nghe thấy trên lầu truyền đến giọng nói ồn ào của Tô Thiển.

“Anh Cố Chiến, em rất khát, rót nước cho em, bảo bảo muốn uống!”

Cố Chiến cắn răng!

Anh cảm thấy, anh sắp trở thành bảo mẫu riêng của Tô Thiển rồi!

Ba giây đồng hồ Cố Chiến còn chưa đáp lại, giọng nói của Tô Thiển lại vang lên.

“Anh Cố Chiến, nhanh lên, bảo bảo sắp khát chết rồi!”

Sắc mặt Cố Chiến liên tục thay đổi, chiếc ly trong tay sắp bị anh siết đến biến dạng!

Anh nhẫn!

Cuối cùng di chuyển bước chân, vẫn đi lên lầu.

Trên lầu, Tô Thiển nằm trên chiếc giường lớn màu xám của Cố Chiến, hai chân đung đưa, vô cùng đáng yêu.

Đôi chân trắng muốt hoàn hảo như đồ sứ cao cấp, thoạt nhìn tuyệt mỹ, thật muốn cầm trong tay để thưởng thức.

Hơn nữa, chân cô rất nhỏ, không biết có phải cỡ 35 không?

Cố Chiến lại nghĩ tới đôi giày không có mùi vừa rồi của cô, vậy chân có thơm không?