Sau Khi Mang Thai Nhãi Con Của Cố Gia, Cô Trở Nên Hung Cuồng

Chương 20: Giáo huấn Triệu Ngạo

Nói đến ân oán với Triệu Ngạo, thật sự quá lớn.

Đoạn “Nghiệt duyên” giữa Tô Thiển cùng Cố Chiến này, cũng do Triệu Ngạo ban tặng.

Triệu Ngạo, tên văn nhã bại hoại này, đã hạ thuốc cô trong tiệc tối, lúc ấy cô cùng đường, chỉ có thể ăn vạ Cố Chiến.

Lúc ấy Cố Chiến cũng uống nhiều, liền thuận đường kéo cô vào trong phòng.

Đối mặt với Cố Chiến say rượu, thân thủ của cô không thể đánh lại.

Lúc đó cô bị hạ dược, cả người mềm nhũn, còn nổi lên phản ứng, chỉ có thể bị Cố Chiến kéo vào phòng.

Lúc ấy cô thậm chí còn muốn từ bỏ, ngủ với Cố Chiến, vẫn tốt hơn ngủ với tên cặn bã Triệu Ngạo này.

Kết quả Cố Chiến kéo cô vào trong phòng, anh liền một mình đi ngủ.

Cố Chiến ngủ rồi làm cô không thấy nguy hiểm nữa, cô chỉ uống nước lạnh trong phòng Cố Chiến, để bản thân thanh tỉnh hơ n.

Đây là chân tướng đêm hôm đó.

Tô Thiển chậm rì rì đi qua, “Triệu Ngạo, anh còn làm như vậy sao?”

Triệu Ngạo vẫn luôn là cố vấn cho rất nhiều cuộc thi hội hoạ, lợi dụng chức vụ, nhìn thấy cao thủ hội họa có tiềm lực đều sẽ ngầm chèn ép, khiến bọn họ không có cơ hội xuất đầu, sau đó lại dùng số tiền lớn mời bọn họ vẽ thuê cho anh ta.

Hơn nữa Triệu Ngạo còn đặc biệt háo sắc, chỉ cần nhìn thấy cô gái xinh đẹp, đều sẽ dùng quy tắc ngầm.

Cô gái trước mắt là một trong số đó.

Là một cô gái rất sạch sẽ, nhìn rất muốn bảo vệ.

Tô Thiển tiến lên, lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Nhanh đi đi, cô còn muốn ở cùng tên cầm thú này sao?”

Cô gái khϊếp sợ nhìn Tô Thiển, tiếp nhận danh thϊếp trong tay cô, sau đó từ bên cạnh Triệu Ngạo trốn đi.

Ngay khi cô gái rời đi, công đức trên người Tô Thiển +1.

Xem ra, cô đã cứu một cô gái vô tội!

Khi Triệu Ngạo nhìn thấy Tô Thiển xuất hiện, liền không còn ý nghĩ với cô gái kia nữa, đi cũng đi rồi, đại mỹ nhân trước mắt không cần, còn cần cháo trắng rau xào làm gì?

Triệu Ngạo nhìn Tô Thiển, lộ ra vẻ tà ác.

“Tô Thiển, cô thật sự mang thai con của Cố Chiến?”

Tô Thiển nhướng mày: “Chuyện này không quan trọng. Tôi nghe nói, anh rêu rao khắp nơi rằng đã ngủ với tôi?”

Triệu Ngạo chảy nước miếng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển, anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp như Tô Thiển, liếc mắt một cái đã động tâm.

Triệu Ngạo mặt dày vô sỉ nói: “Mặc dù bây giờ chưa ngủ, nhưng sớm hay muộn sẽ ngủ. Tô Thiển, tôi rất thích cô. Như vậy đi, nếu cô nguyện ý ở với tôi một đêm, chuyện của anh trai cô, tôi có thể giúp anh ta làm sáng tỏ.”

Triệu Ngạo từ nhỏ đã nổi danh, kiêu ngạo phóng túng, không coi ai ra gì, trong mắt người ngoài, anh ta là tư bản cao ngạo.

Anh ta được biết đến là họa sĩ trẻ tuổi nhất.

Hơn nữa anh ta khác với những họa sĩ khác, những hoạ sĩ khác chia thành nhiều trường phái, ví dụ như trường phái tranh sơn thủy, tranh hiện đại, trường phái tranh nghệ thuật, còn có tranh trừu tượng, cùng với trường phái tranh Châu Âu, anh ta không chỉ là một hoạ sĩ, còn là một hoạ sĩ toàn năng.

Hơn nữa mỗi trường phái hội họa đều rất nổi bật, đã giành được nhiều giải thưởng.

Ba năm trước, anh ta đã nổi tiếng trong cuộc thi hội hoạ ngôi sao, bức tranh tên 《 Thanh linh 》của anh ta, đến nay nay, 《 Thanh linh 》 vẫn là chuẩn mực của trường phái tranh sơn thuỷ, từng chi tiết nét vẽ bên trong, mỗi một đường cong, có thể nói là hoàn mỹ trác tuyệt.

Mọi giải thưởng《 Thanh linh 》 vinh dự đoạt được, đều danh xứng với thật.

Nhưng mà, 《 Thanh linh 》 cũng không phải là tác phẩm của Triệu Ngạo.

Mà là của Tô Bác.

Không ai ngoài Tô Thiển hiểu rõ hơn về bức tranh đó, Tô Bác đã dành hơn nửa năm mỗi ngày đều vùi đầu mười bốn tiếng trong phòng vẽ để vẽ ra tác phẩm này.

Nhưng nó đã bị Triệu Ngạo đánh cắp vào một ngày trước cuộc thi.

Mỗi giải thưởng《 Thanh linh 》 đạt được, đều đại diện cho sự căm hận của Tô Bác đối với Tô Thiển.

Tất cả người Tô gia đều cảm thấy, bức tranh kia, là Tô Thiển trộm.

Trộm cho Triệu Ngạo.

Tô Thiển hứng thú: “Làm sáng tỏ? Anh muốn làm sáng tỏ như thế nào? Chẳng lẽ anh có thể trả 《 Thanh linh 》 lại cho Tô Bác?”

Triệu Ngạo vô sỉ nói: “Trả lại cho anh ta chắc chắn không thể nào, dù sao 《 Thanh linh 》 thuộc về tôi, nhưng tôi có thể mời anh ta vẽ tranh cho tôi, hiện tại anh trai cô có chướng ngại tâm lý vẽ tranh, cũng không thể xuất hiện trước mặt người khác. Tôi cho anh ta cơ hội phục vụ tôi, là vinh hạnh của anh ta.”

Đây cũng là điều Triệu Ngạo luôn nghĩ tới.

Tô Bác có thể vẽ ra một bức 《 Thanh linh 》, thì anh ta cũng có thể vẽ ra một bức tranh khác.

Sau 《 thanh linh 》, Triệu Ngạo không có tác phẩm xuất sắc nào, nếu Tô Bác nguyện ý vẽ một bức tranh khác, anh ta sẽ rất vui vẻ.

Tô Thiển muốn cười, Triệu Ngạo quả thật đang nằm mơ, một mặt có thể ngủ với cô, một mặt có thể có được trợ thủ đắc lực như Tô Bác.

Cô híp mắt: “Cũng không phải không thể, anh đặt phòng chưa?”

Triệu Ngạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển, trong lòng đã bắt đầu chảy nước miếng.

“Đặt rồi.”

Tô Thiển nhướng mày: “Chờ gì nữa, dẫn đường đi!”

“Ở ngay khách sạn đối diện.”

Triệu Ngạo định tiến lên ôm Tô Thiển, lại bị Tô Thiển đánh bay tay: “Gấp cái gì, vào trong phòng đã.”

Triệu Ngạo liếʍ liếʍ khóe miệng: “Đúng đúng đúng, vào trong phòng.”

Triệu Ngạo trong lòng đã nở hoa, hôm nay anh ta đặt phòng cho cô gái kia, trăm triệu không nghĩ tới cuối cùng lại có thể bắt được mỹ nhân tuyệt thế Tô Thiển này vào tay.

Anh ta đã tính toán trong lòng, chờ khi mọi chuyện nước chảy thành sông, anh ta sẽ chụp một vài bức ảnh của Tô Thiển, sau đó lưu vào điện thoại, sau này muốn Tô Thiển, chỉ cần lấy bức ảnh ra dụ dỗ một chút, Tô Thiển sẽ ngoan ngoãn tùy anh ta xử trí.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng anh ta càng cảm thấy thoả mãn.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Thiển tràn đầy ý cười, chỉ là ý cười kia …… Ý vị thâm trường.

Khi Cố Chiến đuổi theo ra ngoài đã không nhìn thấy Tô Thiển nữa, anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thiển, lúc đầu điện thoại còn reo, sau đó đối phương đã tắt máy.

“Người đâu?”

Lúc này một thanh âm run run rẩy rẩy truyền đến: “Tôi biết Tô Thiển đi đâu.”

Cố Chiến nghe âm thanh có chút quen thuộc, theo thanh âm nhìn lại, liền thấy vẻ mặt hoảng sợ của Ninh Tuyết.

Sắc mặt Cố Chiến lập tức trầm xuống.

Híp mắt, con ngươi thâm thúy đã có sự tức giận.

Ninh Tuyết nhìn thấy anh tức giận, nhanh chóng giải thích: “Tôi không theo dõi anh, tôi chỉ tới đây chơi, vừa vặn nhìn thấy Tô Thiển cùng Triệu Ngạo đi đến khách sạn đối diện, không tin thì anh cứ đi xem xem!”

Sắc mặt Cố Chiến lạnh băng, giương mắt nhìn khách sạn đối diện, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn cô ta một cái.

“Tốt nhất lời cô nói đều là sự thật, nếu không……”

Sau đó anh liền nhấc chân đuổi theo.

Hiện tại Ninh Tuyết thật sự sợ Cố Chiến.

Trước đó cô ta cảm thấy, dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, lại mãnh mẽ theo đuổi Cố Chiến lâu như vậy, Cố Chiến ít nhiều cũng sẽ thương hương tiếc ngọc.

Nhưng sự thật nói cho cô ta biết, cô ta quá ngây thơ rồi.

Cố Chiến nói chèn ép nhà cô ta, trong một ngày nhà cô ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô ta cũng bị ba mắng đến máu chó phun đầu.

Hiện tại căn bản không ngóng trông cô ta có thể thu phục Cố Chiến.

Chỉ cần cô ta đừng đi trêu chọc Cố Chiến nữa.

Còn bắt cô ta trở lại thành phố A.

Cô ta không quay về!

Hiện tại cô ta thảm như vậy, đều là do Tô Thiển ban tặng, cô ta không thể để Tô Thiển đắc ý.

Cô ta muốn cùng Tô Thiển cá chết lưới rách!