Tô Bác vô cảm đi đến chỗ Tô Thiển, kéo tay cô, muốn mang cô rời khỏi nơi này.
Tô Thiển không chút do dự ném tay anh ta ra.
Tô Bác xuất hiện, nói một loạt lời lẽ mơ hồ, mục đích, chính là muốn chứng thực lời đồn cô đâm chết người.
Thay Tô Mạt rửa sạch tội.
Rốt cuộc, anh trai cô xuất hiện nói những lời mơ hồ như vậy, khiến cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Tô Thiển cười lạnh, vừa định mở miệng, Tô Bác đã tới gần cô, dùng thanh âm lạnh băng nói: “Ngoan ngoãn câm miệng, nợ cô thiếu tôi, xóa bỏ toàn bộ!”
Đáy mắt Tô Thiển không có độ ấm, nhướng mày: “Một con cẩu đạo nhái như anh, dựa vào cái gì mà xóa bỏ toàn bộ với cô!”
Tô Bác thời niên thiếu là một họa sĩ thiên tài, từ nhỏ đã có thiên phú kinh người, rất được xem trọng, bản thân anh ta cũng có triển vọng với hội hoạ.
Ba năm trước, Tô Bác muốn tham gia cuộc thi hội họa ngôi sao.
Lại bị tuôn ra bê bối đạo nhái.
Anh ta có tiếng xấu trong giới hội hoạ.
Sau đó Tô Bác không còn vẽ tranh nữa, từ đó tới giờ vẫn chưa gượng dậy nổi.
Đồng tử Tô Bác bỗng nhiên co rút lại, phẫn nộ nhìn cô: “Tô Thiển, cô nói lại lần nữa!”
Tô Thiển cười khẽ, “Tôi nói lại lần nữa thì làm sao? Việc đạo nhái trong cuộc thi hội hoạ ngôi sao lúc trước mọi người đều biết, đây là sự thật tất cả mọi người đều biết! Như thế nào, còn không cho nói?”
Sắc mặt Tô Bác xanh mét, cắn răng: “Bức tranh kia cô nhìn tôi vẽ, cô biết rõ là tôi vẽ, cô còn nói như vậy, tôi là anh trai ruột của cô đó!”
Bức tranh nổi tiếng trong cuộc thi hội hoạ kia là Tô Bác vẽ, cũng là Tô Thiển đi cùng anh ta, vẽ mỗi ngày phải tốn hơn nửa năm mới hoàn thành.
Nhưng tác phẩm đã bị đánh cắp một ngày trước cuộc thi.
Tô Bác chỉ có thể tạm thời khẩn trương vẽ một bức khác tương tự.
Kết quả, trong cuộc thi ngôi sao, một người khác đem bức tranh của Tô Bác vẽ ra, hơn nữa có bậc thầy nổi tiếng làm chứng rằng nó được vẽ dưới mắt ông ta.
Phán định Tô Bác đạo nhái.
Mà lúc trước người trộm bức tranh của Tô Bác, là Tô Thiển.
Tô Thiển nhìn đáy mắt điên cuồng của anh ta, khinh thường cười một chút.
“A! Có gì không thoải mái? Tôi biết chân tướng sự thật nhưng vẫn gọi anh là cẩu đạo nhái, giống như anh biết chân tướng sự cố lại muốn hất bát nước bẩn lên người tôi. Cho nên Tô Bác, đừng cảm thấy ủy khuất, anh không xứng!”
Đáy mắt Tô Bác một mảnh vỡ vụn.
Cả người đều đang run rẩy.
Một câu cũng nói không nên lời.
Tô Thiển lạnh lùng nói: “Đừng nói cái gì mà xóa bỏ toàn bộ, anh nguyện ý tha thứ cho tôi, nhưng tôi còn chưa muốn tha thứ cho anh!”
Cô chưa bao giờ yêu cầu Tô Bác tha thứ.
Bởi vì, tranh của Tô Bác căn bản không phải cô trộm.
Nhưng những thống khổ cùng bất công cô chịu ở Tô gia, Tô Bác cũng có liên quan.
Cô trực tiếp đi tới trước mặt Chu Linh, tư thái ngạo mạn: “Người đâm chết ba cô, là Tô Mạt, không phải tôi!”
Chu Linh sửng sốt, sau đó liền cười ha ha.
Sau khi cười xong, liền dùng ánh mắt độc ác nhìn cô: “Tô Thiển, cô thật sự không biết xấu hổ đến cực hạn, Mạt Mạt rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì mà bị cô khi dễ như vậy! Cô đoạt đồ của cô ấy, đoạt bạn trai của cô ấy, đánh mắng cô ấy, hiện tại đâm chết người còn muốn đẩy lên người Mạt Mạt, cô thật là ngoan độc!”
Tô Bác lấy lại tinh thần, cũng lạnh lùng nói: “Tô Thiển, Mạt Mạt được nhận nuôi, không phải để cô chửi bới khinh nhục. Cô có liêm sỉ một chút đi!”
Chu Linh cùng Tô Bác hai người kẻ xướng người hoạ, Tô Bác là anh ba của cô, lời nói cả trong lẫn ngoài của anh ta, đều chứng tỏ Tô Thiển là hung thủ, người khác không có khả năng không tin.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Thiển đều quái dị.
Giống như nhận định cô là hung thủ
Tô Thiển nhìn ánh mắt vô tình của Tô Bác, giống như không đẩy cô vào vực sâu tuyệt không bỏ qua.
Tô Thiển thảnh thơi ngồi trên bàn học, khóe môi treo lên nụ cười như có như không.
“Chu Linh, muốn chứng thực tội của tôi, chỉ bằng cái miệng của cô thì không đủ. Không bằng, cô gọi điện thoại đến Cục Cảnh Sát, với tư cách người nhà của người bị hại hỏi cảnh sát xem, rốt cuộc là ai đâm chết ba cô?”
Tô Bác hoảng hốt, vội vàng nói: “Chính là cô đâm! Cô đừng không thừa nhận!”
“Tôi cứ không thừa nhận!” Tô Thiển nhìn chằm chằm Chu Linh, “Chu Linh, cô có dám gọi cuộc điện thoại này không?”
Tô Bác tiến lên, muốn ngăn cản.
Tô Thiển nhanh chóng vẽ một đạo bùa Định Thân, đánh vào trên người Tô Bác, nháy mắt, Tô Bác liền không thể nhúc nhích.
Chu Linh cắn răng: “Được, tôi sẽ cho các bạn học biết, gương mặt thật của cô.”
Chu Linh gọi điện đến Cục Cảnh Sát, còn mở loa, bên kia Cục Cảnh Sát nghe máy rất nhanh.
“Cục cảnh sát Đế Đô.”
Giọng nói Chu Linh lập tức đầy tiếng khóc nức nở: “Chú cảnh sát, cháu là con gái của người đã khuất do tai nạn hôm qua.”
“… Nén bi thương.”
“Chú cảnh sát, chú có thể nói cho cháu biết tên của người đâm chết ba cháu không?”
“Để chú kiểm tra một chút.”
Là người nhà của người bị hại, yêu cầu biết tên người gây chuyện, điều này hợp tình hợp lý, cảnh sát không có khả năng cự tuyệt.
Cảnh sát rất nhanh đã tra được, sau đó nói: “Tô Mạt, người đâm chết ba cháu tên Tô Mạt.”
Trong nháy mắt, chung quanh hít hà một hơi.
Cả người Chu Linh như trong hầm băng!
Chờ cô ta phản ứng lại thì kêu to: “Không có khả năng, xe rõ ràng là của Tô Thiển, sao có thể là Tô Mạt đâm ba tôi!”
Bên kia rõ ràng truyền đến cảnh sát nói: “Xe quả thật là của Tô Thiển, nhưng người lái xe chính là Tô Mạt, đây là Tô Mạt chính miệng khai ra, còn tìm được hộp đen và camera do cô ta giấu đi, người đâm chết ba cháu thật sự là Tô Mạt, không liên quan đến chủ xe.”
Cả người Chu Linh lung lay một cái.
Ngồi trên ghế.
Trong đầu toàn bộ đều là “đ người đâm chết ba cháu thật sự là Tô Mạt, không liên quan đến Tô Thiển…”
Cô ta hoàn toàn không thể tin được, khi sáng hôm nay cô ta khóc thút thít vì ba mình, Tô Mạt còn ở bên cạnh an ủi cô ra, nói cái gì mà người chết không thể sống lại, đều do Tô Thiển không cẩn thận…
Người đâm chết ba cô ta rõ ràng chính là Tô Mạt!
Sao cô ta còn có mặt an ủi mình, còn đổ tội cho Tô Thiển?
Tô Thiển cười nhạt: “Chu Linh, Tô Mạt thuần khiết thiện lương mà cô luôn mồm bảo vệ, chính là hung thủ đâm chết ba cô, có cảm nhận gì?”
Đầu óc Chu Linh ong ong, cả người đều lung lay.
Người gây chuyện là Tô Mạt……
Cô ta nhận được tin dữ đi đến bệnh viện, tin dữ nói người gây chuyện bỏ chạy, nếu không chạy khẩn cấp báo cảnh sát, ba cô ta có lẽ sẽ không chết.
Bởi vì gây chuyện chạy trốn, chậm trễ thời gian quá lâu, chờ xe cứu thương đến, ba cô ta đã tử vong tại hiện trường.
Tô Mạt…
Tô Mạt quen biết ba cô ta!
Lúc Tô Mạt chạy trốn, biết người nằm trên mặt đất là ba cô ta!
Tại sao cô ta không cứu?
Chu Linh lập tức liền điên cuồng, “Ha ha ha, Tô Mạt, cô lừa tôi quay vòng vòng, Tô Mạt, cô hại ba tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Chu Linh nói xong, liền điên cuồng chạy ra ngoài, rất hiển nhiên, là đi tìm Tô Mạt tính sổ.
Bùa Định Thân đã hết hiệu lực, Tô Bác có thể động đậy.
Tô Thiển cười khinh miệt với anh ta: “Hừ!”
Sự thật bị vạch trần.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Bác giống như ánh mắt nhìn Tô Thiển vừa rồi trơ trẽn, không đúng, là càng thêm trơ trẽn.
Sắc mặt Tô Bác lúc xanh lúc trắng, căn bản nói không nên lời.
Anh ta âm ngoan nhìn thoáng qua Tô Thiển, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng học.