Nhóc Ngốc Gả Cho Đại Lão Tàn Tật Xung Hỉ

Chương 5

Thương Ảnh Ngộ không để ý đến phản ứng của khách mời, nhìn thấy Hà Dịch bị mình hôn đến đỏ mặt thở hổn hển, hiếm khi anh thấy mát gan mát dạ.

Hình như bắt nạt con nít cũng hơi thú vị.

Người chăm sóc lo Thương Ảnh Ngộ sẽ mệt, chủ động đến hỏi anh có muốn đi nghỉ ngơi một lát không, Thương Ảnh Ngộ đang định gật đầu thì nghe thấy Hà Dịch vội vàng nói: “Em cũng muốn đi!”

Người chăm sóc nhìn Hà Dịch, sau đó lại nhìn Thương Ảnh Ngộ với ánh mắt dò hỏi.

“Vậy thì đưa cậu ấy đi cùng đi.” Thương Ảnh Ngộ nói.

Khi Hà Dịch theo họ rời đi, bụng cậu đột nhiên phát ra một tiếng “ục ục” rất lớn, thấy Thương Ảnh Ngộ nhìn sang mình, cậu không hề cảm thấy xấu hổ, đáng thương nhăn mặt lại: “Anh xã, em đói quá, em có thể ăn một miếng bánh ngọt nhỏ được không? Chỉ một miếng thôi.”

Nói xong, cậu còn giơ ngón cái và ngón trỏ kéo một khoảng cách rất nhỏ để nhấn mạnh rằng mình thật sự chỉ ăn một chút thôi.

Cách gọi “anh xã” này là do Tống Linh dạy cậu, muốn cậu lấy lòng Thương Ảnh Ngộ để mưu cầu thêm lợi ích cho nhà họ Hà, kết quả lại bị Hà Dịch dùng để mưu cầu phúc lợi cho chính mình.

Thương Ảnh Ngộ trầm ngâm nhìn Hà Dịch, không tỏ ý kiến về cách gọi này, quay đầu nói với người chăm sóc sau lưng: “Đi lấy chút đồ ăn cho cậu ấy.”

Gương mặt nhỏ vừa rồi còn nhăn nhó của Hà Dịch lập tức nở toe toét như một bông hoa, vừa vui mừng vừa biết ơn nói với Thương Ảnh Ngộ: “Cảm ơn anh xã, anh xã tốt quá.”

Sau đó, cậu ân cần tiếp quản công việc của người chăm sóc, đi đến sau lưng Thương Ảnh Ngộ đẩy xe lăn cho anh.

“Không cần, cứ ở đây đợi người ta quay lại là được.” Thương Ảnh Ngộ ngăn cậu lại.

Hà Dịch ngơ ngác “ồ” một tiếng, thấy người chăm sóc nhanh chóng quay lại với một đĩa bánh ngọt, mắt cậu lập tức sáng rực lên, há miệng một cái nuốt chửng miếng bánh nhỏ, món tráng miệng thơm ngon khiến cậu hạnh phúc nheo mắt lại, sau khi ăn xong còn thè đầu lưỡi hồng hào liếʍ kem trắng dính trên khóe miệng, biểu cảm vẫn còn thòm thèm.

Thấy vậy, ánh mắt Thương Ảnh Ngộ tối sầm lại, đưa cho cậu một chiếc khăn tay lụa nói: “Lau sạch đi.”

Hà Dịch nhận khăn tay, khó hiểu hỏi: “Lau chỗ nào?”

“Miệng.” Thương Ảnh Ngộ nói.

Hà Dịch vâng lời dùng khăn tay lau miệng qua loa, sau đó cứ thế trả chiếc khăn tay dính đầy kem cho Thương Ảnh Ngộ, còn không quên nói lời cảm ơn.

Thương Ảnh Ngộ nhíu mày ghét bỏ, “Cậu cứ giữ lấy đi.”

Hà Dịch ồ một tiếng, nhét thẳng khăn tay vào túi, cũng không gấp phần dính kem lại.

Xem ra nhóc này ngốc thật, Thương Ảnh Ngộ thầm đi đến kết luận.

Sức khỏe của Thương Ảnh Ngộ đúng là không tốt lắm, sau một hồi làm lễ cưới đã mệt mỏi, định nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn trưa, kết quả Hà Dịch cứ như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh về phòng, đuổi cũng không đi.

“Ngoài kia đông người quá, em sợ.” Hà Dịch tủi thân ôm cây cột.

Thương Ảnh Ngộ xưa nay không thích có tiếng ồn khi nghỉ ngơi, căn phòng này là được sửa sang lại riêng cho anh, cách âm rất tốt, nhưng có Hà Dịch ở đây, cách âm tốt đến mấy cũng vô dụng, Thương Ảnh Ngộ đành phải dặn dò người chăm sóc: “Sắp xếp cho cậu ấy một phòng khác.”

Hà Dịch vẫn không chịu, đáng thương nhìn Thương Ảnh Ngộ: “Một mình em cũng sợ, anh xã đừng đuổi em đi được không?”

Thương Ảnh Ngộ hơi mất kiên nhẫn, cố ý lạnh mặt, ánh mắt bức người nhìn thẳng vào Hà Dịch: “Cậu không sợ tôi?”

Những lúc anh làm vẻ mặt này, ngay cả những đối thủ dày dặn kinh nghiệm trên thương trường cũng bị dọa cho run như cầy sấy.

Nhưng Hà Dịch không hề nhận ra hơi lạnh tỏa ra từ Thương Ảnh Ngộ, cậu lắc đầu, nói như lẽ đương nhiên: “Không sợ, anh không hề hung dữ, vừa rồi anh còn cho em ăn bánh ngọt, anh là người tốt.”

Cậu không nắm bắt được những biểu cảm vụn vặt thay đổi của Thương Ảnh Ngộ, cảm thấy anh luôn vô cảm, sau khi ở nhà họ Hà một thời gian, vô cảm trong mắt Hà Dịch chính là không hung dữ.

Đột nhiên bị phát “thẻ người tốt”, Thương Ảnh Ngộ nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, đã lâu rồi anh không gặp người nào không biết nhìn sắc mặt người khác như vậy, lại còn dám nói anh là người tốt?

Thương Ảnh Ngộ cười lạnh một tiếng, nói năng cũng không giữ kẽ như khi đối mặt với người bình thường, anh cúi xuống, bực bội mắng một câu “đồ ngốc”.

“Em không ngốc.” Hà Dịch lập tức đáp trả.

Cậu cảm thấy mình rõ ràng còn thông minh hơn trước, trước đây cậu luôn không hiểu tại sao mẹ lại đột nhiên đánh mình, cũng không có cách nào cảm nhận được cảm xúc của người khác, gần đây khi Tống Linh muốn đánh cậu, cậu có thể phán đoán được bà ta đang tức giận qua biểu cảm của bà ta, để không bị đánh, cậu sẽ lập tức xin lỗi cầu xin tha thứ, lần nào cũng rất hiệu quả.

Nhưng ai cũng nói cậu bị ngốc, là so với “Hà Dịch” trong sách sao?

“Kẻ điên không cho rằng mình điên.”

Giọng nói của Thương Ảnh Ngộ cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Dịch.