Thương Ảnh Ngộ nắm tay Hà Dịch, bất ngờ phát hiện bàn tay này nhỏ đến mức hơi quá đáng, đeo găng tay thì không nhìn rõ lắm, sờ vào mới thấy ngay cả ngón tay cũng đặc biệt mảnh khảnh, thảo nào chiếc nhẫn lại nhỏ hơn của anh cả một vòng.
Đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út mảnh khảnh của Hà Dịch, Thương Ảnh Ngộ cúi đầu hôn lên đó một cái, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Lúc này, Hà Dịch đã đói đến hoa mắt chóng mặt, vì đeo găng tay nên xúc giác trên tay không được nhạy lắm, chiếc nhẫn lại khá nhỏ, cậu lỡ tay không cầm chắc, suýt nữa thì làm rơi xuống đất, khiến các vị khách xung quanh được một trận bật cười.
“Quả nhiên là đồ ngốc, đeo nhẫn cũng không xong.” Một thiên kim cười khúc khích nói.
“Nghe nói xuất thân cũng không ra gì, không chỉ là con ngoài giá thú, mà thân phận mẹ ruột còn vô cùng đặc biệt.” Một công tử khác nói bâng quơ.
“Đặc biệt thế nào?” Thiên kim tò mò hỏi.
Bạn nữ bên cạnh ghé sát tai cô ta nói nhỏ: “Nghe nói mẹ cậu ta là gái điếm.”
“Cậu ta cũng chỉ được cái mã ngoài thôi.” Công tử cười nói.
“Tôi còn nghe nói cậu ta đạt thủ khoa toàn thành phố trong kỳ thi đại học năm nay, tiếc thật, lại đập đầu đến hỏng não, không biết có bị đại học từ chối nhập học không nữa.”
Hà Dịch không để ý đến những lời bàn tán của người khác về mình, cậu may mắn chụp được chiếc nhẫn, sau đó lo lắng nhìn Thương Ảnh Ngộ.
Trên mặt Thương Ảnh Ngộ không hề có biểu cảm, trong mắt Hà Dịch, không có biểu cảm chính là không tức giận, cậu thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cẩn thận đeo nhẫn cho anh.
Tuy bình thường Thương Ảnh Ngộ tính tình không tốt, nhưng cũng không đến nỗi chấp nhặt với một người có thể là kẻ ngốc.
Anh cứ tưởng các nghi thức cuối cùng đã xong, đang định bảo người chăm sóc đẩy mình đi nghỉ ngơi thì không ngờ Hà Dịch đứng trước mặt anh đột nhiên cúi người hôn anh.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, cảm giác chưa từng có khiến Thương Ảnh Ngộ xịt keo chết lặng một lúc.
Hà Dịch làm vậy là vì Tống Linh nói với cậu rằng các cặp vợ chồng mới cưới sau khi trao nhẫn phải hôn nhau, còn cho cậu xem rất nhiều video cảnh hôn của các cặp đôi trong hôn lễ để cậu học hỏi cho kỹ. Hà Dịch thấy người ta hôn nhau đều là môi áp môi, nên cậu cũng làm theo y như vậy, còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Kết quả là sau khi chạm vào, xúc cảm từ đôi môi truyền đến khiến cậu nghĩ đến kẹo bông mềm mại và thạch dẻo, cậu quá đói, không nhịn được bèn thè đầu lưỡi liếʍ thử.
Hành động táo bạo này của Hà Dịch đã khiến Thương Ảnh Ngộ vốn luôn bình tĩnh trước mọi việc bị sốc, đồng tử đen láy đột nhiên co rút lại, nhưng anh lại bất ngờ không hề khó chịu, hơn nữa, cảm giác này dường như cũng không tệ, vì vậy anh cũng đáp lại nụ hôn của người vợ mới cưới được cho là bị ngốc này, hôn đến khi Hà Dịch đỏ mặt vì thiếu oxy mới chịu buông tha cho cậu.
Khoảnh khắc hai người hôn nhau, bầu không khí tại hiện trường bỗng chốc ngưng đọng, ai cũng biết Thương Ảnh Ngộ cưới Hà Dịch chỉ là để xung hỉ, hôn lễ chỉ là làm cho có lệ, vậy bây giờ là tình huống gì? Hai người mới gặp nhau lần đầu trong hôn lễ lại hôn nhau nồng nhiệt trước mặt đông đảo khách mời?
Hà Dịch làm vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên, chắc là cậu muốn lấy lòng Thương Ảnh Ngộ, nhưng phản ứng của Thương Ảnh Ngộ thật sự khiến người ta quá bất ngờ.
Đây vẫn là thái tử gia nhà họ Thương lạnh lùng, xa cách, người mà bất kể đàn ông hay phụ nữ nào cũng không thể đến gần trong truyền thuyết sao?
Phải biết rằng, Thương Ảnh Ngộ chưa bao giờ là người dễ tính, có lúc ngay cả lời của ông nội anh cũng không nghe, căn bản không thể nào nể mặt ai, cũng không ai có thể ép anh làm những việc anh không muốn làm.
Việc anh hôn Hà Dịch chỉ có thể là do anh tự nguyện, không thể nào là vì nể mặt Hà Dịch hay những lý do tương tự.
Chẳng lẽ thật sự là vì Hà Dịch hợp bát tự với anh nên mới được đối xử đặc biệt?
Hà Viên cũng nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau say đắm, tức đến nỗi đứng phắt dậy, thậm chí còn muốn đạp cho đứa con hoang kia một phát.
Hà Dịch dựa vào cái gì? Nó hoàn toàn không xứng!
Tống Linh chú ý đến hành động của con gái, trừng mắt nhìn ả một cái, kéo váy ả bảo ả ngồi xuống, hạ giọng hỏi: “Viên Viên, con làm gì vậy?”
Hà Viên tức đỏ mặt, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không có gì.”
“Vậy thì ngồi cho đàng hoàng, đừng giật mình hoảng hốt, không ra thể thống gì cả.” Giọng điệu của Tống Linh có phần trách móc.
Có nhiều người đang nhìn, lại toàn là những người giàu có và quyền quý, nếu Hà Viên để lại ấn tượng xấu cho người ta, sau này muốn gả vào hào môn sẽ không dễ dàng nữa.
Đương nhiên Hà Viên cũng biết điều này, ả bực bội lẩm bẩm một câu “Con biết rồi” và không dám hành động thái quá nữa.