Hà Hoành Đồ giúp Tống Linh xoa dịu cơn giận, khuyên nhủ: “Đừng giận nữa, chẳng phải nó sắp gả đi rồi sao? Nếu không phải bát tự của nó đúng là cái mà nhà họ Thương đang tìm thì em nghĩ anh muốn đón nó về chắc?”
Nói ra thì thật mất mặt, năm đó ông ta chỉ bỏ tiền ra để giải quyết nhu cầu sinh lý, không ngờ lại có thêm một đứa con ngoài giá thú. Sau đó, người phụ nữ kia dẫn Hà Dịch đến tìm, khiến ông ta bị Tống Linh nắm thóp khống chế nhiều năm, đến tận bây giờ vẫn không ngóc đầu lên nổi.
Hơn nữa, tính tình thằng nhóc Hà Dịch kia quá u tối, lại rất cứng đầu, ông ta cho mẹ con bọn họ ăn sung mặc sướиɠ, nhưng nhiều năm qua chưa từng nghe Hà Dịch gọi ông ta một tiếng ba, mỗi lần nhìn thấy ông ta là y như thấy kẻ thù.
Thời gian trước, mẹ ruột của thằng nhóc đó bị bệnh qua đời, ông ta tốt bụng cho người đến giúp đỡ lo liệu đám tang, lại bị Hà Dịch không nói không rằng đuổi ra ngoài, cứ như thể ông ta là người hại chết mẹ nó vậy. Đứa con ngoài giá thú như vậy, ông ta đương nhiên không thích nổi.
Nhưng ai bảo nhà họ Thương lại chọn trúng Hà Dịch chứ, nếu chọn trúng con gái nhỏ Hà Viên của họ thì tốt biết mấy, con bé chỉ sinh sớm hơn Hà Dịch có một ngày chứ mấy.
Được Hà Hoành Đồ trấn an, Tống Linh bớt giận đôi chút, “Em thấy anh vẫn nên tìm bác sĩ đến khám não cho nó đi, đừng để nó bị ngốc thật, đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ trong hôn lễ thì mất mặt nhà họ Hà chúng ta.”
Hà Hoành Đồ thuận theo lời bà ta: “Được, ngày mai anh sẽ gọi bác sĩ đến nhà khám cho nó.”
Tuy Tống Linh đã bớt giận, nhưng Hà Dịch khiến bà ta mất mặt trước mặt người ngoài, đương nhiên không thể thiếu hình phạt.
Sau khi bị nhốt vào phòng tối, Hà Dịch không ngừng làm ầm ĩ trong phòng, hết đập cửa lại cào tường, muốn người ta thả cậu ra.
Tuy cậu thích ở một mình, nhưng lại rất sợ bị nhốt, hơn nữa cậu còn rất rất sợ bóng tối.
Nhưng dù cậu có khóc lóc kêu gào thế nào cũng vô ích, cánh cửa bị khóa chặt từ bên ngoài, dù cậu có làm gì cũng không thể mở được.
Sau đó, cậu khóc đến mệt lả, bụng lại đói, bèn dựa vào góc tường ngồi xuống, cánh tay ôm lấy hai chân co quắp, vùi mặt vào đầu gối run rẩy.
Cảm giác đói bụng khiến cậu vô cùng bất an, nó khiến cậu nhớ lại cảm giác bị bỏ đói đến sắp chết, nỗi sợ hãi cái chết dần dần bao trùm lấy cậu, từng giây từng phút đều vô cùng dày vò.
Sáng hôm sau, khi được thả ra, trên ngón tay cậu toàn là vết máu khô, móng tay bị lật hoặc nứt ra vì cào tường, mắt đỏ như mắt thỏ, sắc mặt vừa xanh xao vừa trắng bệch, thoạt nhìn như một con ma.
Hà Viên đến mở cửa cho cậu, nhìn thấy bộ dạng của cậu, sợ đến nỗi hét lên, suýt nữa thì tưởng Hà Dịch đến tìm ả đòi mạng.
Ban đầu, Hà Hoành Đồ còn tưởng vợ mình vì tức giận nên mới nói Hà Dịch bị ngốc, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Hà Dịch, ông ta mới nhận ra thằng nhóc này thật sự không bình thường.
Bác sĩ đến khám cho Hà Dịch, tiện thể xử lý vết thương trên tay cậu, trong lúc đó hỏi cậu một số câu hỏi, kết quả phát hiện cậu không những không nhớ chuyện quá khứ, mà còn luôn nói mình không phải người của thế giới này, càng hoang đường hơn là cậu nói nơi này thực chất là một cuốn sách, đây là thế giới trong sách.
Bác sĩ quan sát cậu kỹ lưỡng, cảm thấy cậu không phải đang diễn, liền đề nghị đưa cậu đến bệnh viện khám khoa não hoặc khoa tâm thần.
Lúc này Hà Hoành Đồ mới coi trọng, tuy nhà họ Thương muốn Hà Dịch gả qua chỉ là để xung hỉ cho Thương Ảnh Ngộ, chưa chắc đã quan tâm Hà Dịch có ngốc hay không, nhưng đưa một đứa con trai điên điên khùng khùng đến nhà họ Thương thì có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Hà? Nếu đứa con trai ngốc này lại chọc giận thái tử gia tính tình thất thường của nhà họ Thương, nói không chừng còn khiến nhà họ Hà gặp họa.
Kết quả là ông ta cho người đưa Hà Dịch đi khám khắp nơi mà vẫn không tìm được phương pháp điều trị nào. Bệnh viện đã làm các xét nghiệm toàn diện cho Hà Dịch, đều nói cơ thể cậu không có vấn đề gì, não bộ cũng không có tổn thương rõ ràng.
Có lẽ thấy bộ dạng của Hà Dịch đúng là không bình thường, bác sĩ lại giải thích rằng não bộ con người quá phức tạp, việc trí nhớ bị ảnh hưởng do chấn thương ngoài không rõ ràng cũng không phải là không có khả năng. Hiện tại chỉ có thể để bệnh nhân về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, biết đâu một ngày nào đó cậu ấy sẽ tự hồi phục.
Nhà họ Hà bất đắc dĩ chấp nhận sự thật Hà Dịch bị ngốc, để tránh cậu làm trò cười trong hôn lễ, Tống Linh bắt đầu dạy lại từ đầu cho cậu những quy tắc và lễ nghi cơ bản.
Ngày cưới là do nhà họ Thương định, nghe nói là một thầy bói rất giỏi đã căn cứ vào bát tự của Thương Ảnh Ngộ và Hà Dịch để tính ra ngày này, chính là ngày mùng 8 tháng sau, tính đến nay còn chưa đầy một tháng, thời gian quá gấp rút, công việc chuẩn bị trước hôn lễ càng thêm bận rộn.