Nhóc Ngốc Gả Cho Đại Lão Tàn Tật Xung Hỉ

Chương 1

“Hà Dịch! Đứa con hoang chết tiệt kia lại chạy đi đâu rồi? Mau lăn ra đây cho tao!” Tống Linh vừa đi khắp nơi tìm người vừa lớn tiếng mắng chửi.

Bà ta vốn đã không ưa đứa con ngoài giá thú này, một đứa con hoang do gái điếm sinh ra, sự tồn tại của nó chính là cái tát vào mặt Hà thái thái bà ta.

Nếu không phải bát tự của thằng nhóc này hợp với thái tử gia nhà họ Thương, mà lão thái gia nhà họ Thương lại nhất quyết muốn Hà Dịch xung hỉ cho cháu trai cưng Thương Ảnh Ngộ của mình thì Tống Linh hoàn toàn sẽ không đồng ý đón nó về nhà họ Hà.

Tìm một vòng không thấy người, Tống Linh tức giận chống nạnh, đứng giữa sân hét lên đe dọa: “Mày còn không lăn ra thì tối nay đừng hòng ăn cơm!”

Co rúm trong góc vườn, tai Hà Dịch hơi động đậy, vô cùng miễn cưỡng bò ra khỏi bụi cây, vừa bò vừa lo lắng hét lên: “Con ra rồi! Ra rồi! Mẹ không thể bỏ bữa tối của con.”

Thấy cậu lại làm mình mẩy bẩn thỉu, Tống Linh lộ vẻ ghét bỏ nói: “Mày thật sự bị đập đầu đến ngốc rồi sao? Lại trốn trong cái xó xỉnh này làm gì?”

“Xem kiến, con đang xem kiến, có rất nhiều kiến.” Hà Dịch nghiêm túc giải thích, không hề cảm thấy làm như vậy có gì không ổn.

Đầu cậu quấn một vòng băng gạc dày, trên gương mặt trẻ con trắng nõn dính vài vệt bùn đen sì, trông như một chú mèo con ham chơi, hai tay cũng dính đầy bùn đất, chiếc quần trắng càng thảm thương hơn, đặc biệt là hai đầu gối, có thể thấy cậu vừa quỳ trực tiếp trên nền đất ẩm ướt sau cơn mưa để quan sát tổ kiến.

Tống Linh mất kiên nhẫn nói: “Xem kiến cái gì?! Mau đi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo khác, nhà họ Thương sắp cử người đến lấy số đo may lễ phục cho mày, nếu để người ta thấy bộ dạng ma quỷ này của mày thì ngày mai mày đừng hòng ăn cơm!”

Hà Dịch lập tức cuống lên, vừa nhảy tưng tưng vừa kêu: “Không được không được! Không thể không cho con ăn cơm! Con đói! Rất đói rất đói! Không thể không cho con ăn cơm!”

Tống Linh tức giận véo mạnh vào cánh tay cậu, quát lớn: “Im miệng! Đừng có giả điên giả dại với tao nữa, mau đi tắm rửa sạch sẽ.”

Hà Dịch đau đến “Oa...” một tiếng khóc lớn, làn da trắng nõn trên cánh tay đã xanh một mảng lớn, có thể thấy Tống Linh ra tay mạnh như thế nào.

Cậu mặc kệ tất cả, không do dự ngồi phịch xuống nền đất ẩm ướt, vừa đá chân vừa khóc lóc phản kháng: “Không thể không cho con ăn cơm! Con muốn ăn cơm! Con đói! Con muốn ăn cơm!”

Nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của cậu, Tống Linh nghi hoặc nói: “Bị ngốc thật rồi sao?”

Mấy ngày trước, không biết tại sao thằng nhóc này lại đột nhiên ngã cầu thang, vừa hay đầu đập vào cột đá cẩm thạch ở chân cầu thang tầng một, chảy rất nhiều máu và ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại thì có vẻ hơi khác thường, thấy ai cũng hét lên y như gặp ma, còn thường xuyên trốn một mình, tìm mãi cũng không thấy nó ở đâu.

Tống Linh vốn cứ nghĩ nó giả điên giả dại để không phải gả đi xung hỉ, nhưng bây giờ lại hơi thắc mắc.

Tuy thân phận đứa con ngoài giá thú này không thể trưng cho thiên hạ xem, nhưng đúng là rất thông minh, năm nay thi đại học còn đạt thủ khoa toàn thành phố. Chỉ là tính tình vô cùng khó ưa, vừa tối tăm vừa khó chịu, còn thích giả vờ thanh cao, chẳng qua là điểm thi cao hơn một chút, lập tức suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.

Biết được phải gả đến nhà họ Thương để xung hỉ cho một tên bệnh tật hai chân tàn phế, nó còn nhân lúc nửa đêm định lén chạy trốn, đến khi bị bắt lại nhốt mấy ngày mới nghe lời hơn một chút.

Không ngờ vừa thả nó ra thì lại bị ngã đập đầu, chuyện trùng hợp như vậy khiến Tống Linh không khỏi nghi ngờ nó cố ý.

Hà Dịch vẫn ngồi dưới đất khóc lóc ỉ ôi, Tống Linh nghĩ nếu đây là giả điên thì tâm tư của đứa con hoang này cũng quá thâm sâu, quả thực như biến thành một người khác, không chút sơ hở.

Bà ta thật sự không phân biệt được thật giả, đau đầu quay người gọi người giúp việc trong nhà: “Chị Lý! Đến đây đưa nó đi tắm rửa thay quần áo, đừng để nó ở đây làm mất mặt.”

Nghe thấy phu nhân gọi, chị Lý lập tức bỏ công việc nhà đang làm dở, chạy ra sân đáp: “Dạ dạ, tôi đưa cậu ấy đi tắm ngay, phu nhân đừng tức giận, tức giận hại thân.”

Tống Linh xua tay nói: “Thôi được rồi, chị mau đưa nó đi, tôi nhìn thấy nó là đau đầu.”

.

Chiều hôm đó, vừa về đến nhà, Hà Hoành Đồ đã thấy Tống Linh đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, mặt mày đen sì, ông ta vội vàng bước đến hỏi: “Sao vậy? Ai lại chọc giận em nữa rồi?”

Tống Linh trợn mắt, bực bội nói: “Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải là đứa con hoang mà anh đón bên ngoài về đó sao.”

“Nó lại làm sao nữa?” Hà Hoành Đồ hơi chột dạ hỏi.

“Chiều nay nhà họ Thương cử người đến lấy số đo cho nó, nó không những không hợp tác mà còn đột nhiên lên cơn thần kinh đẩy ngã người ta, may mà không xảy ra chuyện gì. Em ở đó bận bịu xin lỗi người ta, nó thì hay rồi, cứ một mực đòi ăn mì thịt bằm, như thể mấy kiếp chưa được ăn uống, truyền ra ngoài còn tưởng nhà họ Hà chúng ta bạc đãi nó.”