Thập Niên 70: Sinh Liền Chín Đứa, Thiên Kim Thật Phá Mười Đời Đơn Truyền Nhà Chồng

Chương 21

Quan tâm đến sự an nguy của con trai, Cốc Ái Phương khi nhìn thấy người đứng trước mặt là Khương Vân Thư, nhịn đau bò dậy từ dưới đất, túm lấy cánh tay Khương Vân Thư chất vấn: "Khương Vân Thư, mày đưa Diệu Tông đi đâu rồi? Trả lại Diệu Tông cho tao."

Khương Vân Thư dùng sức hất bà ta ra, lạnh lùng nói: "Chết rồi."

Cốc Ái Phương bị tin dữ này làm cho kinh hãi ngồi phịch xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Diệu Tông của bà, con trai bảo bối của bà.

Đột nhiên, Cốc Ái Phương như phát điên, nhào về phía Khương Vân Thư, nhưng bị Khương Vân Thư phát hiện đá bay xuống đất.

Cốc Ái Phương phun ra máu, mặt đau đến vặn vẹo, dường như tùy thời có thể chết.

Khương Vân Thư đây còn chỉ là dùng một chút xíu sức lực…

Giây phút này, Khương Vân Thư đối với sức lực của nguyên thân ít nhiều đã có hiểu biết nhất định.

Sức mạnh như trâu, quá trâu bò.

Khương Vân Thư hưng phấn như một con khỉ mẹ nhảy nhót lung tung, nụ cười trên khóe miệng càng là kéo đến tận sau tai.

Cốc Ái Phương bị nụ cười rạng rỡ kia của Khương Vân Thư kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nằm trên đất không thể nhúc nhích, bà ta chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Khương Vân Thư, ánh mắt như có thể ăn thịt người:

"Khương Vân Thư, tao muốn gϊếŧ mày."

"Vậy thì đợi kiếp sau đi, kiếp này bà không có hy vọng gì đâu."

Khương Vân Thư gϊếŧ người moi tim nói xong không thèm quay đầu lại đi vào phòng nằm, còn không quên cầm nửa con gà nướng mà Cốc Ái Phương giấu dưới gầm bàn đi.

Cô không ăn, cô để dành sau này cho chó ăn.

"Khương Vân Thư, con nhỏ này, trả con trai lại cho tao…"

Cốc Ái Phương nhìn cánh cửa phòng đóng chặt vừa mắng vừa khóc, nước mũi nước mắt hòa lẫn vào nhau, trông vừa thảm hại vừa đáng thương.

Khương Phú Xương về nhà liền nhìn thấy Cốc Ái Phương như một cái xác chết nằm trên đất, trong lòng vốn đã tức giận, bây giờ càng tức không chịu nổi, tiến lên liền đá một cái.

"Còn chê tôi mất mặt chưa đủ sao? Bà mau đứng dậy cho tôi, đừng ép tôi tát bà."

"Lão Khương…"

Cốc Ái Phương chìm đắm trong tin tức con trai đã chết, khi nhìn thấy Khương Phú Xương, khóc đến mức gần như ngất đi.

Khương Phú Xương mặt mày đen sì nói: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, chê tôi chết sớm thì cứ khóc tiếp đi."

Mụ đàn bà chết tiệt, cả ngày không làm việc chính, chỉ biết gây rắc rối cho ông ta, chi bằng chết quách đi cho xong.

Lại lần nữa nghe thấy hai chữ chết, Cốc Ái Phương phát điên, loạng choạng nhịn đau đứng dậy từ dưới đất, vừa khóc vừa cười.

"Con trai, mất rồi… mất rồi…"

"Bà già thối này, lại nói lung tung gì vậy."

Trong ánh mắt Khương Phú Xương tràn đầy ghét bỏ và chán ghét, nhưng Cốc Ái Phương không biết, vẫn luôn kêu gào con trai chết rồi chết rồi.

"Đều là do con nhỏ đó hại, tao phải gϊếŧ nó báo thù cho Diệu Tông…"

Cốc Ái Phương vừa đi được hai bước, liền bị Khương Phú Xương kéo lại, giáng cho mấy cái bạt tai.

Cốc Ái Phương ôm mặt bị tát sưng vù, kinh ngạc nhìn Khương Phú Xương: "Lão Khương… ông đánh tôi làm gì… Con trai chúng ta là do con nhỏ Khương Vân Thư kia hại chết… Có phải ông và con nhỏ đó là một phe không…"

Khương Phú Xương giận dữ nói: "Cốc Ái Phương, con trai còn sống sờ sờ, bà còn nói lung tung thì cút ra khỏi nhà này cho tôi."

"Ông nói gì… con trai… con trai nó còn sống…"

Cốc Ái Phương ngây ngốc đứng tại chỗ, dường như có chút không dám tin.

"Ừ, mau theo tôi."

Khương Phú Xương về phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ liền vội vàng đi ra ngoài, Cốc Ái Phương thì theo sát phía sau ông ta.