Thập Niên 70: Hành Trình Trở Thành Sâu Gạo

Chương 12: Sinh hoạt hằng ngày

Bởi vì Hàn Vân Tranh không tham gia phân nhà ở, những người không vừa mắt anh, ngoài mặt đều không nói gì nhưng trong âm thầm cũng không còn đối địch với anh như trước nữa, đi làm cũng thoải mái hơn.

Lâm Ngận Hữu vì muốn nhận anh làm con rể nên khi dạy lái xe cũng tận tâm hơn, Hàn Vân Tranh cũng thông minh lanh lợi nên rất nhanh đã lái xe thuần thục.

Vì muốn chăm sóc em gái, anh đều không nhận lái xe đi nơi khác, đảm bảo mỗi ngày tan làm đúng giờ, bởi vì trông anh khá đẹp trai, cũng chú trọng chuyện ăn mặc nên có không ít nữ công nhân để ý đến anh.

"Vân Tranh, hôm nào cậu cũng tan làm đúng giờ thế, vội vàng đi đâu vậy?" Hôm đó tan ca, Hàn Vân Tranh bị Lưu Chí Minh chặn lại cười hỏi.

Hôm nay anh ta thấy cậu chàng mua một khổ vải bông mềm mại lớn, chẳng lẽ anh có đối tượng rồi sao! Bình thường quan hệ giữa hai người cũng không tệ nên anh ta muốn trêu chọc một chút.

"Tôi còn đi đâu được chứ? Em gái tôi tan học rồi nên tôi phải về nhà nấu cơm." Hàn Vân Tranh cũng trả lời thật, anh biết Lưu Chí Minh là người tốt, trọng tình nghĩa.

"Cậu còn có em gái học ở trong huyện à?" Vì đều từ trong thôn ra, Lưu Chí Minh mới ngạc nhiên, ở trong thôn đều trọng nam khinh nữ, vậy mà nhà họ Hàn cho con gái học cấp ba.

"Đương nhiên là có, em gái tôi học cấp ba trong huyện, tôi không nói chuyện với anh nữa, em gái tôi sắp về rồi, ngày mai gặp nhé." Nói xong anh vội vàng đi ra ngoài, nghĩ xem hôm nay sẽ làm món gì ngon cho em gái.

Hai ngày nay thời tiết nóng, Tiểu Tiểu ăn cũng ít đi nhiều, trong nhà cũng nên có một căn phòng tốt hơn. Tay nghề của anh không tốt bằng Đại Nha nên không biết khi nào Đại Nha mới có thể đến xem. Anh thầm quyết định phải tìm chỗ học hỏi thêm.

Đợi Lưu Chí Minh hoàn hồn thì Hàn Vân Tranh đã đi khuất, cậu chàng này giấu cũng thật kỹ, hôm nào phải đi ăn chực mới được, nghĩ bụng mình cũng nên đến nhà ăn thôi.

Ở cách đó không xa, hai nữ đồng chí đang đứng ở đó.

"Tiểu Tuyết cô thấy rồi chứ! Người đi phía trước đó chính là Hàn Vân Tranh, trông rất đẹp trai đúng không! Tôi đã hỏi thăm rồi, người ở nông thôn ra, không hút thuốc không uống rượu, làm việc cũng nghiêm túc, nghe nói học lái xe rất nhanh." Quách Tố Vân mở miệng nói với Lâm Tuyết đang e lệ ngượng ngùng bên cạnh.

Chuyện là mấy ngày hôm trước cha cô ta - Lâm Ngận Hữu đột nhiên hỏi cô ta muốn tìm người như thế nào, nói trong đội có một cậu thanh niên, người không tệ, trông cũng không tệ, gia cảnh cũng ổn, có nhà ở trong huyện, bảo cô ta lén nhìn xem, nếu thấy được thì cha cô ta sẽ làm mối.

Nhưng chuyện của cô ta không thể tùy tiện rút lui được, cô ta lại không thể làm mất mặt cha nên nhanh chóng tìm Quách Tố Vân, hy vọng cô ấy có thể giúp cô ta hỏi thăm chút tin tức.

Hôm nay Quách Tố Vân liền dẫn cô ta đến xem, điều này khiến cô ta thật sự động lòng, người kia – Hàn Vân Tranh trông cũng rất đẹp, dáng người cao lớn vạm vỡ nhưng cô ta lại không biết hiện tại phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này.

"Cứ nhìn kỹ rồi nói sau! Chúng ta cũng không hiểu rõ về anh ta mà." Lâm Tuyết thẹn thùng cúi đầu nhỏ giọng nói, xem ra mình phải nhanh chóng giải quyết rắc rối trên người mới được.

"Cũng đúng, Hàn Vân Tranh chỉ là một kẻ xuất thân nhà quê, thật sự không xứng với cậu, cũng chỉ là trông đẹp trai một chút thôi." Quách Tố Vân nói lời chua chát trái với lương tâm.

Cô ấy và Lâm Tuyết từ nhỏ đã là bạn tốt, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Hàn Vân Tranh, cô ấy đã thích, có thể nói là nhất kiến chung tình, nhưng đó là đối tượng xem mắt của Lâm Tuyết, hơn nữa Tiểu Tuyết so với cô ấy có nhiều ưu thế hơn. Lâm Tuyết đẹp hơn cô ấy, dáng người thon thả hơn cô ấy, lại có học thức, hơn nữa chú Lâm lại là người lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vân Tranh, người ngốc cũng biết phải chọn ai, nhưng trong lòng cô ấy rất không vui.

"Tố Vân cậu đừng nói nữa, đi thôi!" Lâm Tuyết không muốn nói nhiều, hôm nay "kim chủ" Nhậm mới tìm cô ta, sau khi xong việc còn cho cô ta hai trăm đồng tiền, bảo cô ta mua mấy chiếc váy mặc, cô ta tạm thời còn chưa muốn mất "kim chủ" Nhậm, càng không muốn bỏ lỡ Hàn Vân Tranh tuấn tú này nên nhất thời rối rắm không thôi.

Quách Tố Vân nhìn Tiểu Tuyết đang cúi đầu thẹn thùng, cô ấy há miệng thở dốc không nói thêm câu nào, hai người mỗi người một tâm sự đi về phía khu nhà tập thể.

Hàn Vân Tranh về đến nhà thì Hàn Thanh Nhã đã đang đọc sách, anh vội vàng đặt số vải đã mua xuống, rửa tay rồi xuống bếp, tiện tay làm thịt gà.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh lại làm gà hầm cho Tiểu Tiểu, trời nóng cũng không để được lâu, Tiểu Tiểu cũng không ăn hết nhiều như vậy, anh thì lại thích ăn, bản thân anh cũng đã mập lên mấy cân.

"Tiểu Tiểu, bốn con gà này mỗi ngày đẻ bốn quả trứng, cũng đủ cho hai anh em mình ăn." Con gà trong tay anh hôm nay còn đẻ một quả trứng, anh cũng tiếc không muốn gϊếŧ, chỉ là Đại Nha nói để cho Tiểu Tiểu bồi bổ cơ thể, anh cũng chỉ có thể gϊếŧ thịt.

Không có gì quan trọng bằng sức khỏe của Tiểu Tiểu nhà anh, chẳng phải chỉ là một con gà thôi sao? Gϊếŧ ăn là được.

Trong vòng nửa tháng, tính cả con gà trong tay anh thì anh đã gϊếŧ bốn con gà. Ban đầu là mỗi ngày sáu bảy quả trứng gà, cho đến hôm nay vẫn còn nhặt được năm quả trứng gà, trong bếp đã tích trữ không ít trứng gà. Mỗi ngày hai anh em họ nấu ba quả trứng gà ăn, đặt vào thời điểm hiện tại là tương đối xa xỉ.

"Anh hai, anh nói nhà của chúng ta xây có ổn không? Chắc cũng gần một tháng rồi nhỉ?"

"Tính theo thời gian thì chắc là xong rồi, để thông gió một chút, làm vệ sinh là có thể vào ở. Sao? Tiểu Tiểu nhớ nhà à?" Hàn Vân Tranh đau lòng nói.

Trước kia hai tuần, Tiểu Tiểu đã về nhà một chuyến, xem bộ dạng Tiểu Tiểu chắc là nhớ nhà.

"Vâng, em nhớ cha mẹ. Nghỉ hè còn gần một tháng nữa mà! Chị cũng không cho em về, chị cũng không đến thăm chúng ta." Tiểu Tiểu mất mát nói.

Nửa tháng này cô sống rất thoải mái, ngoại trừ việc phải đi học với mấy đứa trẻ con kia thì mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, anh hai nuôi cô như con gái, thật sự rất tự tại.

"Đại Nha mấy ngày nay chắc cũng sắp đến rồi." Hàn Vân Tranh nhìn em gái ngày càng xinh đẹp, càng ngoan ngoãn cũng hiểu vì sao Đại Nha không cho Tiểu Tiểu về thôn.

Trong nhà chưa chuẩn bị xong, nhất thời cũng không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Tiểu, để tránh cho nhà bị người ta dòm ngó, người nhà không thể ăn quá ngon, dùng quá tốt, sợ làm Tiểu Tiểu tủi thân. Hơn nữa đây là lúc cần bồi bổ thân thể cho Tiểu Tiểu, không thể qua loa được.

Thấy Tiểu Tiểu ngày một khỏe hơn, anh cũng vui mừng, chỉ có thể để Tiểu Tiểu nhẫn nại thêm mấy ngày.

"Yên tâm đi! Đại Nha sẽ đến nhanh thôi."

Hàn Thanh Nhã cười, nửa tháng này cũng không phải là cô không làm gì, cô cũng không phải là người lương thiện, càng không phải thánh mẫu Maria, có thù báo thù, có ân báo ân.

Đẩy người đã hại nguyên chủ xuống sông – Hàn Thanh Lệ, cả đời đừng hòng có con, ở thời đại này, người phụ nữ không thể sinh con, a… ha ha…, kết cục có thể nghĩ.

Bà Hàn thoạt nhìn vẫn khỏe mạnh nhưng sẽ thường xuyên bị đau đầu dữ dội, để bà ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết, còn mụ dì ghẻ mặt mày dữ tợn kia, chẳng phải luôn lén lút véo nguyên chủ sao? Vậy thì để cho đôi tay của mụ ta tàn phế đi.

Đối với ba người trong chuồng bò, cộng thêm bà Tào, Hàn Thanh Nhã lấy thảo dược có chứa linh khí và nhân sâm từ trong không gian ra chế thành Nhân Sâm Dưỡng Vinh Hoàn để điều trị thân thể cho họ. Còn làm thêm một vài món ăn vặt cho họ.

Ngược lại đến phiên người nhà của mình, Hàn Thanh Nhã lại khó mà ra tay, bởi vì Hàn Vân Dao có không gian, cuộc sống gia đình cũng tốt. Cha mẹ, anh trai đều dần hồi phục sức khỏe, thật sự không có gì cần cô làm, cô cứ yên vị làm một con cá mặn đi!