Thập Niên 70: Hành Trình Trở Thành Sâu Gạo

Chương 11: Anh hai đi làm

Buổi sáng không chỉ mang giấy tờ tùy thân của Tiểu Tiểu đi chứng thực, còn mang toàn bộ giấy tờ của anh hai đi, công việc cũng đã phỏng vấn xong, ngày mai là có thể chính thức đi làm rồi.

"Vậy thì tốt, nhà ta có công nhân rồi, sau này anh hai là công nhân rồi." Tiểu Tiểu ngây ngô cười rồi lại vui vẻ nói: "Sau này anh hai có tiền mua đường cho em ăn nhé."

Hàn Vân Tranh đau lòng gắp cho em gái một miếng thịt kho tàu, trước kia trong nhà không có tiền, bọn họ luôn dùng cớ này dỗ Tiểu Tiểu, làm cô vui vẻ.

"Mua, sau này anh hai đem hết tiền lương cho Tiểu Tiểu tiêu." Hàn Vân Tranh cười nói với Tiểu Tiểu, trong mắt toàn là vẻ cưng chiều và đau lòng.

"Em không cần, chị cho em tiền rồi, sau này tiền lương của anh một nửa đưa cho mẹ, một nửa anh tự tiết kiệm cưới vợ đi!" Tiểu Tiểu vừa ăn thịt vừa nói.

Hàn Vân Dao lập tức bật cười, thứ Tiểu Tiểu nghĩ trong lòng cũng giống như tình hình ở nhà, cho mẹ một nửa, thật ra bọn họ đều muốn cho Tiểu Tiểu nhưng chỉ là sợ người ta nói, bọn họ chỉ lo con gái, mặc kệ con trai sống chết ra sao.

"Tiểu Tiểu đừng nghe anh hai, em mau ăn!" Hàn Vân Dao gắp thức ăn vào bát cho em gái.

"Tiểu Tiểu, chị vừa mới mua ba con gà, bảo anh hai mỗi ngày hầm canh gà cho em ăn, mỗi ngày ăn hai quả trứng gà, em không thể ăn ít như vậy được."

Sức khỏe Tiểu Tiểu không được tốt, ăn uống lại ít, ăn không được bao nhiêu, thật khiến người ta lo lắng.

Sau khi gật đầu, ba anh em bắt đầu ăn cơm, nói chuyện trong nhà.

Ăn cơm xong, Hàn Vân Dao liền đi luôn, nhưng cô ấy vẫn dặn dò đủ điều, bảo anh hai chăm sóc Tiểu Tiểu cho thật tốt, còn để lại tiền rồi mới đi.

"Anh hai, đồ đạc trong phòng anh đã chuẩn bị xong chưa?" Hàn Thanh Nhã hỏi anh hai mình.

"Có thiếu thứ gì thì cứ nói với em."

"Chuẩn bị xong hết rồi, Vân Dao đã mua về hết rồi, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ cả." Hàn Vân Tranh kéo em gái đến phòng mình xem, cũng để em gái yên tâm hơn.

Hàn Thanh Nhã thấy quả nhiên đồ đạc đã đầy đủ nên cũng yên tâm hơn nhiều, cô nhìn quần áo của anh hai, chỉ có hai bộ, một bộ hơi cũ, một bộ mới, cô nghĩ ngợi, mình nên làm gì đó chứ nhỉ, sau đó lại nhìn anh hai từ trên xuống dưới.

"Anh hai thu dọn một chút đi, em ra ngoài một lát." Cô cầm tiền giấy, vừa đi ra ngoài vừa nói với anh hai.

"Ừ, vậy em mau về nhé, lát nữa còn ngủ." Tiếng anh hai vọng ra từ nhà bếp.

Ra khỏi nhà, cô đi về phía xã Cung Tiêu, trước tiên mua hai mét rưỡi vải, sau đó lại mua hai đôi giày nhựa, mua hai chiếc áo sơ mi, hai hộp diêm lớn rồi mới quay về. Đến chỗ vắng người, cô lấy thêm hai đôi giày nhựa, hai chiếc áo sơ mi, hai khổ vải cùng vải lót và vải bông, hai cuộn chỉ, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Cô đến thẳng chỗ bà thợ may, báo số đo của anh hai, đặt may bốn chiếc quần, hẹn chiều tối đến lấy hai chiếc, hai chiếc còn lại ngày mai lấy, hẹn xong thời gian cô mới trở về.

Vừa vào đến cổng đã thấy anh hai đang giặt quần áo ngoài sân, cô vui vẻ kêu lên: "Anh hai, anh xem này, em mua đồ cho anh nè."

Nhìn thấy một đống đồ trên tay em gái, Hàn Vân Tranh thật sự đau lòng, tốn rất nhiều tiền đó. Tiểu Tiểu đã đem số tiền Đại Nha cho cô để mua đồ cho anh.

Thấy sắc mặt anh hai không tốt, cô liền biết anh hai đang nghĩ gì.

"Hôm nay em gặp may, mấy thứ này đều là hàng lỗi, không cần phiếu mà còn rẻ nữa nên em mua nhiều một chút, cho anh hai nè, em mua cho cả cha mẹ nữa. Trừ anh cả ra thì lần sau em mang về, quần áo này ngày mai anh hai mặc đi làm, cả bao thuốc lá em mua cho anh để anh đi làm chia cho đồng nghiệp nữa.” Cô giả vờ như không thấy sắc mặt anh hai, nói một tràng.

"Mấy chiếc quần này chiều anh hai tự đi lấy nhé, lấy trước hai chiếc, hai chiếc còn lại ngày mai lấy. Anh hai đi làm thì phải ăn mặc sạch sẽ, đẹp trai, không chừng đến lúc đó em lại có chị dâu đấy." Cô cười trêu chọc anh hai.

Hiểu được tâm tư của em gái, anh biết Tiểu Tiểu nhất định là vì anh đi làm, không muốn anh bị người ta khinh thường nên mới làm như vậy để người khác coi trọng anh hơn, nhưng anh thật sự rất đau lòng.

Lúc nào Tiểu Tiểu cũng nghĩ cho bọn họ, sau này anh đi làm rồi, nhất định phải đối xử với Tiểu Tiểu càng tốt hơn, để cô có cuộc sống tốt đẹp.

"Tiểu Tiểu đi nghỉ ngơi một lát đi, chiều em còn phải đi học đấy."

"Em biết rồi anh hai, chiều anh đừng quên đi lấy quần áo nhé."

"Biết rồi, bà quản gia nhỏ." Anh đẩy Tiểu Tiểu về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Thanh Nhã không nói gì nữa quay về phòng ngủ, cô còn thiếu một bộ sách toán lý hóa, cô còn muốn viết bài gửi cho báo xã, như vậy sẽ có tiền nhuận bút, tiền của cô cũng có nguồn thu ổn định, còn có không ít chuyện cần phải suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị chu đáo.

Thấy em gái đóng cửa lại, anh cũng về phòng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giày, áo sơ mi và vải được lấy ra, bao thuốc lá Tiểu Tiểu đặc biệt mua cho anh cũng được lấy ra cất kỹ, số còn lại được cất đi, lần sau Đại Nha đến thì đưa cho chị mang về.

Vải hoa nhỏ để may váy cho Tiểu Tiểu cũng đủ may cho Đại Nha một chiếc, đồ dùng vệ sinh vừa nhìn là biết của mình, Tiểu Tiểu vẫn luôn chu đáo như vậy.

Sắp xếp đồ đạc xong, anh cũng nằm xuống giường đất nghỉ trưa một lát, cảm giác hai ngày nay cứ như đang nằm mơ.

Buổi chiều Tiểu Tiểu đi học, Hàn Vân Tranh thu dọn vườn rau, làm lại chuồng gà rồi đi lấy hai chiếc quần.

Sau khi Hàn Vân Tranh đi làm, bởi vì chịu khó chịu khổ lại nhanh mắt nhanh tay, ăn nói dễ nghe, biết làm việc nên sống rất hòa hợp với các đồng nghiệp, hơn nữa lại có quan hệ của chú Vương, anh cũng sống khá tốt trong đội vận chuyển, quan hệ với mọi người cũng tốt.

Buổi trưa anh ăn cơm ở nhà ăn, làm buổi sáng cho Tiểu Tiểu, làm nhiều một chút để Tiểu Tiểu có cơm ăn trưa luôn.

Nếu buổi trưa không bận, anh sẽ tranh thủ về nhà nấu cơm cho em gái, anh cũng bao luôn hết việc nhà, khẩu vị nấu ăn cũng theo Tiểu Tiểu.

"Lần này cậu thật sự không tham gia phân nhà sao? Cơ hội tốt như vậy, vừa vào nhà máy đã gặp được rồi." Tổ trưởng Lâm hỏi, ông biết cậu thanh niên có năng lực lại thông minh này do chính xưởng trưởng đưa đến, với tư cách của anh thì thật sự có cơ hội.

"Không cần đâu ạ, cháu không tham gia, cháu mới đến được mấy ngày nên nhường cơ hội cho những đồng chí có nhu cầu đi ạ!" Hàn Vân Tranh cười nói.

Anh đã xem qua khu nhà ở, anh cũng không thích, hơn nữa anh mới đến nên cũng không muốn tranh giành. Công việc của anh là thứ yếu, chủ yếu là chăm sóc Tiểu Tiểu, anh không thể ra ngoài ở được.

"Chú Lâm, cháu ở nhà là được rồi ạ."

Lâm Ngận Hữu nhìn chàng trai tuấn tú này, không ngờ người ở nông thôn ra lại có nhà ở trong huyện, nghĩ đến ba cô con gái nhà mình bây giờ… càng nhìn Hàn Vân Tranh ông càng thấy vừa lòng.

"Cậu hiểu rõ là được rồi, không phải nhà cậu ở trong thôn sao? Mua nhà ở trong thành rồi sao?" Ông hỏi như vô tình.

Anh cũng không ngẩng đầu lên, vừa làm công việc trên tay vừa nói: "Là ở trong thôn, nhà ở trong huyện là do người lớn để lại cho em gái cháu, ở gần trường trung học, chẳng là em gái cháu còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt nên chú Vương nhờ cháu đến đây." Anh cười, nói chuyện hết sức thật thà.

Anh biết đội trưởng, trưởng bộ phận, xưởng trưởng đều biết chuyện anh được chú Vương đích thân đưa đến nên không có gì không thể nói cả.

Gần trường trung học, bên đó đều là nhà có sân, diện tích cũng lớn nhưng không giống khu nhà tập thể bên này, xưởng trưởng Vương cũng ở bên đó, Lâm Ngận Hữu thầm tính toán trong lòng.

"Em gái cậu học trung học à?"

"Vâng, học lớp mười, từ nhỏ sức khỏe yếu ớt nên người nhà không yên tâm để nó ở một mình." Anh lau tay, cười nói.

"Vậy cũng mười bảy mười tám tuổi rồi." Ông nghĩ học cấp ba cũng tầm tuổi đó, nhỏ hơn con gái út của ông không bao nhiêu, trong thôn mà có thể cho con gái học cấp ba, trong nhà không trọng nam khinh nữ, có tư tưởng, ông liền hỏi tiếp: "Cậu có mấy anh chị em?"

"Chẳng phải là con gái lớn sao? Mới vừa đính hôn cách đây không lâu, chồng sắp cưới của em ấy tham gia quân ngũ, chúng cháu phải chăm sóc em ấy nhiều hơn." Anh cười nói, sợ đội trưởng để ý đến cũng có thể là sợ bản thân mình bị để ý.

"Chúng cháu có bốn anh chị em, trên cháu có một anh trai, dưới cháu có hai em gái, em gái học cấp ba là em út." Nghĩ đến Tiểu Tiểu, nụ cười cưng chiều hiện lên trên mặt anh một cách tự nhiên.

Ông gật đầu, bốn anh chị em không nhiều, con gái ông như thế nào bản thân ông là người làm cha sao không rõ, chuyện này phải hỏi ý kiến con gái trước đã.

"Được rồi, cậu cứ làm việc đi!" Ông cười nói.

"Vâng, đội trưởng Lâm." Hàn Vân Tranh cười tiếp tục lau xe.

Nhìn chàng trai trẻ khỏe mạnh lại tuấn tú, Lâm Ngận Hữu vô cùng hài lòng, ông cười cầm ly đi.