Ta Có Phu Quân Nhất Mực Cưng Chiều, Ngươi Có Không?

Chương 7: Đây chính là tình yêu

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khương Dung tỉnh giấc, phát hiện Tạ Lăng Hi đã đi mất rồi.

Tỳ nữ Nghênh Hạ nhanh nhẹn bước đến, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu thư, đêm qua xảy ra chuyện lớn gì vậy? Sao không thấy Nghênh Xuân tỷ đâu nữa?”

Khương Dung nhíu mày, có lẽ vì kiếp này nàng ra tay gϊếŧ Nghênh Xuân trước, nên Tạ Lăng Hi không xử lý những người bên cạnh nàng nữa.

Vừa hay, giữ lại Nghênh Hạ vẫn còn chút tác dụng.

“Nàng ta mưu hại Thế tử, bị Thế tử phát hiện, đã đem đi thiêu rồi.” Khương Dung lạnh nhạt nói: “Hiện tại ta rất hài lòng về mối hôn sự này, nếu ai dám mưu hại Thế tử, ta sẽ gϊếŧ kẻ đó.”

Nghênh Hạ trợn mắt há miệng, không thể tin nổi.

Không thể nào! Dù cho Nghênh Xuân tỷ có mười lá gan, tỷ ấy cũng không dám mưu hại Thế tử!

Hơn nữa, tiểu thư mấy ngày trước còn nói không đội trời chung với Tạ Lăng Hi, không phải hắn chết thì là ta chết, sao vừa mới ngủ chung với tên ăn chơi đó một đêm mà đã thay đổi thành thế này?

Nghênh Hạ thầm nghĩ: phải lặng lẽ bẩm báo sự thay đổi của nhị tiểu thư cho phu nhân biết mới được.

“Thế tử đâu rồi?” Khương Dung vừa để họ thay y phục vừa hỏi.

“Thế tử một khắc trước đã dậy rồi, giờ đang ở thư phòng.” Nghênh Hạ đáp, sau đó lẩm bẩm một câu: “Kẻ ăn chơi trác táng như hắn cũng không biết vào thư phòng để làm gì.”

Lời vừa dứt, Nghênh Hạ bỗng cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo như dao quét qua người mình.

“Ngươi mà còn dám nói năng lỗ mãng về Thế tử thêm một câu nữa, ta sẽ tiễn ngươi đi bầu bạn với Nghênh Xuân đấy.” Khương Dung thong thả nói, môi khẽ cong lên: “Ngươi xưa nay thích náo nhiệt, nghĩa địa ở phía tây thành nhiều mộ lắm, xem có hợp ý ngươi không?”

“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ đáng chết!” Nghênh Hạ sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Ở Khương gia, phu nhân có thể bảo vệ được bọn họ, nhưng đây là Tạ gia, đợi đến lúc phu nhân biết chuyện, có khi thi thể ả ta cũng đã lạnh ngắt rồi…

“Đứng ngoài thư phòng chờ, đợi Thế tử ra thì mời chàng qua đây một chuyến, cùng nhau đến chỗ tổ mẫu kính trà.”

———

Thư phòng của Tạ Lăng Hi – Mặc Nghiễn Trai.

“Thiếu chủ, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên của người. Thuộc hạ đã phi ngựa suốt ngày đêm không ngừng nghỉ mới đem được thuốc về đây.”

Tiêu Nam Tinh đưa một chiếc hộp bằng ngọc cho Tạ Lăng Hi, giọng điệu vô cùng khó xử:

“Trong chín đại kỳ dược, chúng ta hiện giờ mới chỉ có được một loại này. Muốn thu thập đủ cả chín loại để kéo dài tính mạng cho thiếu phu nhân, e rằng rất khó.”

“Thật đúng là khiến người ta tò mò, một tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ như thiếu phu nhân có thể kết thù với ai được chứ, bị người ta hạ một loại kịch độc kỳ quái như vậy? Độc Hoàng Tuyền nếu tìm những đại phu bình thường chắc chắn không phát hiện ra được. Một khi độc phát tác, người trúng độc sẽ đau không thiết sống, cuối cùng vì không thể chịu đựng được mà tự sát.”

Tạ Lăng Hi không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Truyền lệnh xuống, phải thu thập đủ tám loại dược liệu còn lại. Thuốc này mang đi sắc rồi đem qua cho nàng ấy.”

“Vâng!”

Khương Dung hoàn toàn không biết rằng lần đầu tiên nàng và Tạ Lăng Hi gặp nhau là ở chùa.

Nàng ngất xỉu trong rừng đào ở phía sau núi.

Tạ Lăng Hi để Tiêu Nam Tinh bắt mạch cho nàng, hoá ra nàng trúng loại kỳ độc này đã được khoảng một năm rồi, độc tố sẽ phát tác trong vòng một tháng tới.

Y quyết định phải đưa Khương Dung ra khỏi Khương gia.

Thẩm Văn Uyên không phải người có thể phó thác.

Người, chỉ có ở lại phủ của y, vậy thì y mới yên tâm.

Tiêu Nam Tinh đem dược liệu chuẩn bị đi sắc, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Người đời đều nói Thế tử là kẻ ăn chơi, thấy Khương Nhị tiểu thư liền nảy sinh sắc ý.

Nhưng hắn biết rõ, cái gọi là ‘ăn chơi’ của thiếu chủ nhà hắn chẳng qua chỉ là để che mắt hoàng tộc. Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng nổi, vị thiếu chủ tâm cơ thâm sâu, không gần nữ sắc, cả đời chỉ chuyên tâm vào đế nghiệp này của bọn họ vậy mà lại chìm đắm trong nhi nữ tình trường?

Khương Dung thân mang kỳ độc, Thế tử lại không hề ngần ngại dùng Thiên Sơn Tuyết Liên quý giá để cứu mạng nàng ấy, lại còn muốn tìm cả tám loại kỳ dược còn lại.

Nếu đây không phải là tình yêu, vậy thì còn có thể là gì được chứ?

———

Bắc Vương phủ – Tùng Hạc Đường.

“Chúng con tham kiến tổ mẫu, mời tổ mẫu dùng trà ạ.”

Khương Dung và Tạ Lăng Hi quỳ ngay ngắn trước mặt Tạ lão Thái phi, tay nâng chén trà.

“Tốt lắm, tốt lắm!” Tạ lão Thái phi vui vẻ nhận lấy chén trà, bà nhìn Khương Dung một lượt từ trên xuống dưới, cười vô cùng hiền hậu và hoà nhã.

Sau khi uống trà xong, bà tháo chiếc vòng ngọc gia truyền xuống, đích thân đeo vào cổ tay Khương Dung.

“Đa tạ tổ mẫu——” Khương Dung cung kính dập đầu cảm ơn lão Thái phi.

Kiếp trước Tạ Lăng Hi vì cứu nàng mà rơi vào hôn mê, nàng cứ nghĩ lão Thái phi nhất định sẽ tức giận đuổi nàng ra ngoài, không ngờ bà lại đối xử với nàng như cháu gái ruột của mình.

Phần lớn bản lĩnh của của Khương Dung đều do lão Thái phi dạy, trong lòng Khương Dung, bà không khác gì tổ mẫu ruột của nàng.

Sau khi dâng trà tổ mẫu xong, Khương Dung và Tạ Lăng Hi đứng dậy.

Bắc Thân Vương đang trấn thủ Bắc Cương, không ở kinh thành, Bắc Vương phi Trần thị sớm đã qua đời, trong căn phòng này không còn ai có đủ thân phận để uống trà mà hai người dâng nữa.

Tạ lão Thái phi nắm tay Khương Dung, giới thiệu từng người một với nàng.

Ánh mắt Khương Dung nhìn qua một lượt, những người trong phòng này toàn bộ đều là người quen.

Ngồi bên trái là Triệu Trắc phi, con gái nhà Bá tước, sinh ra thứ trưởng tử - Tạ Nguyên Văn - thê tử Kiều thị.

Bên phải là Lý Trắc phi, con gái của tri phủ, sinh ra thứ trưởng nữ - Tạ Nhược Nga.

Ngoài ra, trong phòng còn có Tạ Nhược Kiều và một cậu bé năm tuổi có đôi mắt to tròn đang tò mò nhìn nàng - Tạ Lăng An, con trai út của cố Vương phi Trần thị, là đệ đệ ruột của Tạ Lăng Hi.

Trần gia là tướng môn dưới trướng Bắc Vương, so với gia tộc của bọn họ, xuất thân của các thê thϊếp khác trong phủ được xem là bình thường.

Bắc Thân Vương phủ với tư cách là thân vương khác họ duy nhất của vương triều Đại Hạ, có thể đời đời kế thừa tước vị, cha truyền con nối, nắm giữ trọng binh, là gia tộc quyền quý bậc nhất vương triều.

Để giảm bớt sự nghi kỵ của hoàng thất, Bắc Vương phủ trước nay luôn chỉ lo thân mình, không kết bè phái, không liên hôn với các công khanh quyền thần.

Kiếp trước Khương Dung quản lí Bắc Vương phủ suốt mười năm, đã nắm rõ tất cả nội tình, cũng bởi vì vậy mà nàng hoài nghi Tạ Lăng Hi trước nay giả vờ luôn làm kẻ ăn chơi trác táng, liệu có phải cũng là để bảo vệ Bắc Vương phủ hay không?