Ký ức trong đầu cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Tạ Lăng Hi chết thảm, Khương Dung kìm lòng không được vô thức nắm lấy bàn tay của nam nhân đứng bên cạnh mình.
Cảm giác ấm áp chân thực trong lòng bàn tay giúp nàng thấy an lòng hơn, nhắc nhở nàng rằng mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Tạ Lăng Hi tràn đầy sức sống, khí thế hiên ngang của mười năm trước vẫn đang yên ổn ở bên cạnh nàng.
Kiếp này, nàng nhất định sẽ bảo vệ y thật tốt.
Hình ảnh hai người tay trong tay trước mặt bao người khiến ánh mắt của Trần Thái Vy lập tức tối sầm lại.
Khương Dung siết chặt tay Tạ Lăng Hi, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Vy, cảm xúc trong lòng đã được sắp xếp ổn thỏa, nàng nở một nụ cười rạng rỡ:
“Biểu muội xuất thân từ gia đình tướng môn, có lẽ không đọc nhiều sách nên không rành lễ nghi về cách xưng hô, không sao cả, ta là biểu tẩu của muội, tất nhiên sẽ dạy muội thật cặn kẽ. Ta là chính thê của biểu ca muội, muội phải gọi ta là biểu tẩu, hoặc là Thế tử phi. Còn như cách gọi Khương cô nương mà muội dùng, nếu để người ngoài nghe được, chẳng phải họ sẽ cười chê muội thô lỗ thiếu hiểu biết hay sao?”
Nắm tay Trần Thái Vy giấu trong tay áo siết chặt lại.
Nàng ta không muốn thừa nhận Khương Dung là Thế tử phi, mới cố ý gọi là Khương cô nương.
Ai ngờ lại bị đối phương châm chọc cho một trận.
Ngươi mới là kẻ thô lỗ thiếu hiểu biết! Một nữ tử xuất thân từ gia đình nhỏ bé, nếu so ra thì ta và ngươi cách nhau một trời một vực, với ta mà nói ngươi chỉ là một vũng bùn hôi tanh mà thôi!
Trần Thái Vy gào thét trong lòng, nhưng trước mặt Tạ Lăng Hi, nàng ta không dám hé răng nửa lời.
Khương Dung sau khi nói xong cũng không thèm nhìn nàng ta, nàng ngước lên nhìn Tạ Lăng Hi, dịu dàng cười nói:
“Phu quân, nếu nhị muội đã không sao, vậy chúng ta về thôi.”
Nàng đang chờ Trần Thái Vy tự mình tìm đến cửa.
Kiếp trước, nàng ta đóng vai tỷ muội thân thiết với nàng được một tháng. Kiếp này, để xem nàng ta sẽ nhịn được bao lâu?
……
Về đến phòng tân hôn.
Khương Dung ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ phu quân cởi đồ xuống cho mình…
Nhưng Tạ Lăng Hi đưa nàng về sau đó liền quay người rời đi.
“Phu quân định đi đâu?” Khương Dung khó hiểu hỏi.
“Thư phòng.” Tạ Lăng Hi thản nhiên đáp.
“Đêm tân hôn, phu quân không muốn viên phòng với ta, là vì có điều gì không hài lòng về ta sao?” Khương Dung nhẹ nhàng kéo tay áo y, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn y.
Tạ Lăng Hi nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Muốn lừa y ngủ cùng, sau đó nhân lúc y ngủ say ra tay gϊếŧ y sao?
Được thôi, y cũng muốn xem tiểu cô nương này có thủ đoạn gì.
Rèm giường buông xuống, đàn hương thoang thoảng.
Khương Dung chỉ mặc một chiếc váy yếm dài, ngoan ngoãn nằm trên giường cẩn thận chờ đợi Tạ Lăng Hi chủ động.
Thế nhưng, nàng đợi mãi vẫn không thấy y có động tĩnh gì. Khương Dung khẽ nghiêng đầu lén nhìn sang, chỉ thấy Tạ Lăng Hi nằm bên cạnh đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Ngủ rồi?
Họ còn chưa động phòng mà!
Sao lại thế được?
Thiên hạ đều biết Tạ Lăng Hi vừa gặp đã say mê nàng, tình sâu tựa biển!
Mặc dù cường thủ hào đoạt [1] là giả, nhưng tình cảm y dành cho nàng chắc chắn là thật.
[1] Cường thủ hào đoạt (强取豪夺): dùng sức mạnh, quyền thế để cướp thứ gì đó về tay mình.
Khương Dung hồi tưởng lại những chuyện ở kiếp trước, tình yêu mà Tạ Lăng Hi dành cho nàng vốn là điều không thể phủ nhận. Vậy nên, việc y không chịu động phòng với nàng, rốt cuộc là vì lý do gì?
Suy nghĩ một hồi, Khương Dung chợt bừng tỉnh.
Trước đây nàng từng rất ghét Tạ Lăng Hi, thậm chí còn viết cho y một bức thư nói thà rằng ở goá.
Tạ Lăng Hi hẳn là không muốn ép buộc nàng!
Nàng cần cho y thời gian để y biết được rằng nàng thay đổi rồi! Nàng bằng lòng mà!
Khương Dung rón rén nhích lại gần Tạ Lăng Hi. Nàng có chút hồi hộp, bởi dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo khi ngủ chung giường với y…
Tạ Lăng Hi tất nhiên không hề ngủ, y chỉ giả vờ nhắm mắt, chờ nàng ra tay.
Hơi thở của tiểu cô nương càng lúc càng gần, mang theo chút căng thẳng—
Nàng sắp ra tay rồi!
Tạ Lăng Hi tập trung toàn bộ tinh thần, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể một tay ném nàng xuống khỏi giường.
Nhưng giây tiếp theo—
Y chỉ cảm thấy l*иg ngực nặng xuống.
Một dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng chui vào lòng y.
Tạ Lăng Hi lập tức mở mắt ra rồi cúi xuống nhìn, chỉ mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương xõa tung trên ngực y.
Đây là…?
Tạ Lăng Hi hơi ngẩn ra.
Khương Dung lại tiếp tục cử động, nàng lặng lẽ nắm lấy cổ tay của Tạ Lăng Hi—
Tạ Lăng Hi ngay lập tức cảnh giác, tiểu cô nương này định giữ chặt tay y để y không thể phản kháng, sau đó đâm y một nhát chí mạng sao?
Nhưng giây tiếp theo, tay phải của y được tiểu cô nương đặt lên vòng eo thon nhỏ của nàng.
Khương Dung rất hài lòng với tư thế này, nàng dựa vào l*иg ngực rộng lớn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối của Tạ Lăng Hi rồi nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu sau nàng đã ngủ say, phát ra tiếng thở đều đặn.
Tạ Lăng Hi lúc này cứng đờ như một tấm ván. Nàng đang làm gì vậy?
Hương thơm nhàn nhạt từ người nàng thoảng qua, trong lòng bàn tay y là vòng eo thon nhỏ mềm mại của nàng, trong đầu y bất giác hiện lên câu thơ từng đọc trong sách cổ: “Doanh doanh nhất ác sở cung yêu” [2].
[2] 盈盈一握楚宫腰: ý nói vòng eo rất mảnh mai, chỉ cần cùng một bàn tay là có thể ôm trọn.
Ánh mắt của Tạ Lăng Hi càng trở nên sâu thẳm hơn.
Hôm qua nàng còn muốn gϊếŧ y để ở goá, hôm nay lại yêu thương tôn trọng y. Y không tin, chỉ trong một ngày mà một người có thể thay đổi nhanh đến vậy.
Vì để gϊếŧ y mà Khương Dung có thể ẩn nhẫn chịu đựng như này sao?
Y nhìn tiểu cô nương trong lòng mình rất lâu, mãi một lúc sau mới nhắm mắt lại.