“Mẹ ta không thích ta.” Cô bé khóc đến sưng đỏ cả mắt, bên cạnh không có người hầu, chắc là lén trốn ra đây.
Chu Công Ngọc cũng vì không muốn đối mặt với Hoàng hậu mà mới đến Khương phủ, nghe vậy lòng hắn thoáng chua xót.
Hắn khẽ cười, có chút chua cay: “Mẹ ta cũng không thích ta.”
Khương Tiểu Mãn lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, ngờ vực hỏi: “Huynh đẹp như vậy, sao có người lại không thích huynh được?”
“Đẹp sao?”
“Đẹp.” Khương Tiểu Mãn đáp, rồi kiễng chân sờ lên mặt hắn.
Chu Công Ngọc kinh ngạc tròn mắt, cảm thấy trên gương mặt nóng rực của mình chợt có một bàn tay mềm mại, lành lạnh chạm vào.
Khương Tiểu Mãn rụt tay lại: “Mặt huynh nóng quá, huynh bị bệnh phải không? Có phải huynh khó chịu lắm không? Mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”
Trước mặt hắn là một cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, giọng nói còn non nớt, hơi khàn vì vừa khóc. Gương mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng lại chân thành hỏi thăm hắn có phải đang mệt không.
Nếu không bị nàng hỏi, có lẽ chính hắn cũng quên rằng mình đang bệnh. Người đầu tiên nhận ra hắn sốt, khuyên hắn uống thuốc nghỉ ngơi, lại là một cô bé xa lạ.
“Muội tên là gì?”
“Ta là Khương Tiểu Mãn.”
Chu Công Ngọc xoa đầu nàng, khẽ cười: “Tiểu Mãn, muội có thích ăn kẹo không?”
..
Đêm khuya, vài tiếng ho khan vang lên, giọng của Chu Công Ngọc khàn khàn, gọi A Tứ một tiếng.
Tỉnh giấc, trong điện tối đen như mực, không có hành lang dài đầy hoa tử đằng, cũng chẳng có Tiểu Mãn.
Hắn khoác áo mỏng, đứng lặng lẽ trước cung điện, bóng dáng mờ nhạt giữa màn đêm dày đặc.
“Chu Định Hành hôm nay đến thư phòng của phụ hoàng, hắn biết lấy lòng hoàng thượng, còn con sao lại không đi? Con phải giúp hoàng thượng xử lý chính sự, để ông ấy nhìn thấy ai mới xứng làm Thái Tử. Con rõ ràng là con vợ cả, dựa vào đâu mà hoàng thượng chỉ để ý đến đứa con của tiện nhân kia? Một ngày con lên ngôi, nỗi nhục mà bọn chúng gây ra cho ta, ta muốn chúng phải trả giá. Con không muốn đạp Chu Định Hành xuống chân sao? Con thấy hắn kiêu ngạo thế nào rồi chứ, chẳng khác gì giẫm lên mặt chúng ta!”
Lời nói của Hoàng hậu văng vẳng trong đầu Chu Công Ngọc, những trách mắng gay gắt chẳng khi nào dừng lại.
Bà thường xuyên mất kiểm soát, bộc lộ sự ghen ghét cay nghiệt của mình, không còn chút gì đoan trang của một bậc mẫu nghi thiên hạ hay sự dịu dàng của một danh môn thục nữ như xưa.
Trở thành Thái Tử, đạp Chu Định Hành xuống chân.
Điều ấy đã trở thành bản năng của Chu Công Ngọc. Chỉ cần thua kém Chu Định Hành một chút, hắn liền bị trách mắng thậm tệ.
Nhưng sự tranh giành ấy cũng khiến phụ hoàng không hài lòng, cho rằng hắn quá ích kỷ, không biết lượng thứ, chỉ lo tranh cao thấp với huynh đệ.
Giống như, dù hắn làm gì, cũng đều sai cả.
Từ nhỏ, Chu Công Ngọc đã lớn lên trong một môi trường vô cùng khắc nghiệt, giống như một Thái tử thực thụ, cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Trong khi đó, Chu Định Hành lại sống tự tại và thoải mái, thậm chí còn nhận được sự sủng ái từ Huệ phi và Hoàng thượng.
A Tứ cầm đèn cho Chu Công Ngọc, thấy hắn đứng yên rất lâu mà không phản ứng, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Điện hạ, nên nghỉ ngơi thôi, nơi này gió lạnh lắm.”
Chu Công Ngọc im lặng một lúc lâu, giọng nói có chút nghẹn:
“A Tứ, mẫu hậu nói ta phải cưới Khương Nguyệt Phù.”
A Tứ cảm thấy hơi kỳ lạ. Chuyện hôn nhân với Khương Nguyệt Phù chẳng phải đã sớm định rồi sao? Tại sao giờ đây Chu Công Ngọc lại giống như mới biết chuyện này?
“Vậy điện hạ không muốn cưới sao?” A Tứ hỏi.
Chu Công Ngọc xoa xoa giữa trán, thở dài:
“Cưới ai cũng như nhau thôi.” Dù sao hắn cũng không yêu thích ai cả.
...
Người đến lấy máu là một tỳ nữ dưới trướng Trình Đinh Lan, người đã hầu hạ nàng nhiều năm, việc lấy máu này đối với nàng là quen tay như phản xạ.
Khương Tiểu Mãn ngồi trong phòng, vén tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay với vài vết thương còn chưa lành hẳn. Tỳ nữ đã quá quen với cảnh tượng này, đôi mắt thậm chí không chớp lấy một lần.
Con dao nhỏ lóe lên, máu chậm rãi chảy vào miệng bình.
Khương Tiểu Mãn quay mặt đi, cố gắng không nhìn đến vết thương trên tay mình.
“Xong rồi, nhị tiểu thư có thể nghỉ ngơi.” Tỳ nữ lấy xong máu, thái độ với Khương Tiểu Mãn vẫn lạnh nhạt. Nàng hầu hạ Trình Đinh Lan nhiều năm, nên cực kỳ chán ghét sự tồn tại của Đào Tự và đứa con ngoài giá thú này, người đã khiến Trình Đinh Lan chịu bao điều tiếng.
“Đi thong thả.” Khương Tiểu Mãn coi như không nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của tỳ nữ.
Sau khi tỳ nữ rời đi, Tuyết Lưu vội vàng cầm khăn đến giúp Khương Tiểu Mãn cầm máu.
Máu đỏ tươi từ làn da trắng nõn chảy xuống, uốn lượn qua cánh tay, rơi xuống mặt bàn.
“Đúng là không có mắt mà, cũng không biết dùng khăn che lại. Tiểu thư, máu của người quý giá lắm đó!” Tuyết Liễu bất mãn lẩm bẩm vài câu, nhưng Khương Tiểu Mãn chỉ vỗ nhẹ tay nàng để an ủi.
Khương Tiểu Mãn không nói gì, với những chuyện như thế này, nàng đã sớm quen.
Máu của nàng quý giá vì nó có thể cứu được mạng sống của Khương Nguyệt Phù. Nếu máu này trở nên vô dụng, sự tồn tại của nàng cũng không còn ý nghĩa.
Chờ Tuyết Liễu băng bó xong, Khương Tiểu Mãn mới nhẹ nhàng nói:
“Ta muốn nghỉ một lát.”
“Vậy ta lui xuống trước. Tiểu thư có việc gì thì gọi ta.”
Người hầu trong viện vì Khương Tiểu Mãn không được coi trọng, ngày thường lại quá dễ tính, nên ở trước mặt nàng chẳng buồn giữ lễ. Chỉ cần làm đúng bổn phận, họ cũng không có chút tự giác nào của người hầu. Tuyết Liễu coi như còn tốt, ít nhất khi Đào Tự còn sống vẫn luôn cung kính.
Phòng của Khương Tiểu Mãn bài trí đơn sơ nhưng lại có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, thứ chỉ trẻ con mới chơi, nhưng nàng lại thấy thú vị nên giữ lại.
Chiếc gương và chiếc lược là đồ vật duy nhất Đào Tự để lại cho nàng. Trong đó cất một đơn thuốc và một chiếc vòng tay đã vỡ.
Đây là món quà Khương Hằng từng tặng Đào Tự, sau đó bị bà ném vỡ. Nhưng nàng lại lặng lẽ nhặt về, đặt ở đáy hộp gương, không phô trương, không vứt bỏ, chỉ lặng lẽ để đó.
Đường phèn mà Chu Công Ngọc từng tặng nàng cũng được đặt trong hộp, cất giữ cẩn thận như báu vật.
Khương Tiểu Mãn ngồi trước bàn trang điểm, tháo búi tóc xuống.
Mái tóc mềm mại rũ xuống vai, ngọn tóc hơi khô vàng, giống như cây cỏ sắp chết vào mùa thu, mất đi sức sống.
Nàng muốn xem chiếc vòng ngọc vỡ nên lấy từ tầng dưới cùng.
Ngoài dự đoán, dưới chiếc vòng có một lá thư, không có phong bì, nhưng được gấp rất chỉnh tề.
Hẳn là thư của Đào Tự, bà có điều muốn nói với nàng.
Tim Khương Tiểu Mãn bỗng đập nhanh, niềm vui sướиɠ không thể kiềm nén được.
Bang! Bang! Bang!
Cửa bị đập mạnh vài cái, phá vỡ sự tĩnh lặng trong sân.
“Hồi thiếu gia, tiểu thư vừa mới ngủ.”
“Ta không cần biết, bảo nàng ra đây!”