Trên hành lang tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu lên nửa bên mặt của Yến Thời Đình.
Giọng nói của anh có vẻ còn giá lạnh hơn băng tuyết: “Tôi hỏi cậu, cậu đang làm gì đấy?”
“Tôi, tôi có làm gì đâu…” Tɧẩʍ ɖυệ đứng đơ ra ở đó, nhìn thấy Yến Thời Đình thì sợ tới mức lắp bắp luôn.
Không phải là anh ta sợ hãi đâu, được rồi, đúng là anh ta sợ thật đấy.
Nhưng dù sao đó cũng là Yến Thời Đình mà, gia chủ của nhà họ Yến, đưa người thân mình vào tù mà người ta còn chả thèm chớp mắt nữa là. Đấy là Yến Thời Đình dù ba mẹ có qua đời cũng không rơi một giọt nước mắt đấy.
Một quái vật máu lạnh vô tình, không hề có chút nhân tính nào cả.
Cho dù là ba gã khi đối mặt với Yến Thời Đình còn phải cúi đầu đây, gã có thể không sợ được à.
Yến Thời Đình nhăn lại mi.
Anh không để ý tới Tɧẩʍ ɖυệ đang chột dạ nữa, mở di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Nhà vệ sinh tầng một hướng Đông Bắc, dẫn bảo an tới đây.”
Sau khi điện thoại ngắt kết nối, Yến Thời Đình cũng không thèm liếc Tɧẩʍ ɖυệ một cái, nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.
Đầu óc Dư Lật quay mòng nòng, cậu ngồi dựa vào tường, nghe từng tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay sau đó, đầu cậu được người nâng lên, tựa vào l*иg ngực ai đó thoang thoảng mùi tuyết tùng.
Dư Lật ngửi được mùi hương liền thả lỏng người, dựa vào l*иg ngực người nọ đầy tin cậy.
Chẳng mấy chốc, quản gia dẫn theo hai bảo an nữa vội vàng chạy tới.
Sau khi bảo an khống chế được người đang định bỏ trốn, quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía Yến Thời Đình đang ngồi xổm bên cạnh Dư Lật.
“Yến tổng, xử lý như thế nào đây ạ?”
“Đi tra xem bên phía bể bơi gã ta đã làm gì, mai nói cho Yến Tùy biết, để cho nó xử lý.”
“Vâng, Yến tổng.”
“Yến tổng, Yến tổng, tôi thực sự không làm gì cả, tôi…”
Tɧẩʍ ɖυệ run rẩy, vội vàng cầu xin Yến Thời Đình không ngừng.
Nhưng gã ta còn chưa nói hết câu đã bị bảo an bịt kín miệng, gã chỉ có thể nhìn Yến Thời Đình chặn ngang Dư Lật rồi bế cậu lên, chậm rãi rời đi.
*
Dư Lật có thể cảm nhận được bản thân đang di chuyển.
Củng không phải, là có người đưa cậu di chuyển theo, cứ giống như lúc cậu di chuyển bàn ghế vậy.
Mà bây giờ cậu chính là cái bàn kia.
Đột nhiên Dư Lật bị hình ảnh tự tưởng tượng ra của mình chọc cười, bật cười thành tiếng.
“Say rồi?” Âm thanh truyền tới từ đỉnh đầu.
Dư Lật nghe, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi ấm ức.
Mới rồi cậu uống nhiều như thế, thế mà người kia lại không tin cậu say rồi.
Cuối cùng bây giờ cũng có người tin cậu say.
“Ừm.” Cậu vội vàng gật gật đầu.
Ngay sau đó, ánh đèn sáng bừng lên, Dư Lật được đặt lên giường.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy quen thuộc trần nhà.
Cậu đã tới nhà họ Yến vài lần, lúc ngủ lại toàn ngủ ở phòng này.
Trong lúc hoảng hốt, Dư Lật còn nghĩ bây giờ là ba năm trước.
Ba năm trước …… cậu còn chưa sợ Yến Thời Đình tới mức này.
“Có biết người mới rồi không?”
Mất một lát Dư Lật mới phản ứng lại, lắc đầu: “Không biết, nhưng cậu ta nói cậu ta là bạn nối khố của Yến Tùy.”
Yến Thời Đình trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó, anh lạnh lùng thốt lên: “Không quen biết, thế cậu ta đưa tới ly nào cậu đều uống hết?”
Dư Lật không hề nhận ra những lời này có gì không đúng, thành thành thật thật trả lời: “Người ta cũng đưa tới rồi, em ngại không từ chối được.”
Cậu vẫn luôn cảm thấy nếu từ chối người ta rồi, họ sẽ tức giận mất.
Cho nên cậu luôn ngạ nói ra lời từ chối.
Yến Thời Đình không nói thêm gì.