Vô Tình Mang Thai Con Của Anh Trai Crush

Chương 5

Tɧẩʍ ɖυệ thấy thế cũng không ép cậu nữa, cậu ta quay đầu nhìn về phía Yến Tùy và Hứa Trường Kha.

“Mặc dù đều là phú nhị đại đấy nhưng Yến Tùy khác hoàn toàn với những người như chúng tôi đây. Nhiều năm thế rồi chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu ấy.”

“Bây giờ lại gióng trống khua chiêng mở party thoát ế thế này, xem ra cậu chàng thực sự rất yêu rất yêu Hứa Trường Kha rồi đây.”

Dư Lật bị lời nói của cậu ta đâm vào ngực đầy chua xót.

Cậu cảm thấy khổ sở vô cùng, xem ra uống vẫn chưa đủ lượng nên còn chưa buông bỏ được.

Dư Lật cắn cắn môi, đột nhiên cậu vươn tay cướp lấy ly cocktail trong tay Tɧẩʍ ɖυệ kia, một ngụm nốc sạch.

Tɧẩʍ ɖυệ kinh ngạc nhìn cậu. Lúc Dư Lật uống xong say lảo đảo thì vội vàng đứng lên đỡ lấy cậu, nhỏ giọng nói: “Xem ra tôi đoán không sai, tôi và cậu là cùng một kiểu người.”

Đầu óc Dư Lật mơ màng: “Kiểu người gì?”

“Kiểu người thích đàn ông.”

Tɧẩʍ ɖυệ nhếch môi cười: “Tôi đã nhìn ra, cậu thích Yến Tùy, đúng không?”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ lại chẳng khác gì bom nổ ầm ầm.

Đầu óc Dư Lật tỉnh táo tức thì, cậu đẩy Tɧẩʍ ɖυệ ra, lạnh mặt nói: “Tôi không hề.”

Nói xong, Dư Lật chạy về phía biệt thự.

Sau lưng, Tɧẩʍ ɖυệ nhìn ly rượu trống trơn, khóe miệng nhếch lên nụ cười sâu cay.

Cậu ta nhìn theo bóng dáng Dư Lật chạy đằng xa, nhấc chân chậm rãi đuổi theo.

Dường như cậu ta nắm chắc điều gì đó.

Trong nhà vệ sinh tầng một biệt thự, Dư Lật đầu váng mắt hoa, tay chống labo, lắc lắc đầu.

Cậu mở vòi nước rửa mặt, đầu óc lâng lâng cũng không tỉnh táo hơn là bao.

Trên người còn đang cảm thấy dần nóng lên. Chẳng lẽ đây là phản ứng khi uống say sao? Khó chịu thật chứ.

Dư Lật cắn chặt môi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn chút nữa. Khóe mắt cậu nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ cũng đi theo vào nhà vệ sinh.

Tɧẩʍ ɖυệ tựa người lên khung cửa, ánh mắt bẩn thỉu quét khắp người Dư Lật: “Tiểu mỹ nhân, nói chuyện thôi mà, chạy làm gì chứ?”

Tứ chi Du Lật mềm nhũn, não bộ mơ màng, không còn tâm trí đâu mà trả lời cậu ta.

Cậu lảo đảo vài bước, Tɧẩʍ ɖυệ thấy thế vội bước lên trên, bắt lấy cánh tay cậu, còn nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Tôi biết giờ cậu khó chịu lắm, có muốn đi theo tôi không, tôi làm cậu thoải mái…”

Lời còn chưa nói xong thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ nơi xa: “Cậu đang làm gì đây?”

Tɧẩʍ ɖυệ bị dọa cho hồn vía lên mây, cuống quít buông Dư Lật ra, vội vàng quay đầu. Lúc này gã chỉ thấy Yến Thời Đình đang đứng trên hành lang cách đó hai mét, sắc mặt âm trầm nhìn gã.

“Yến, Yến tổng.”