Người Dẫn Đường Cấp D Phế Vật Bị Nhóm Lính Gác Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 4

Tạ Diên vốn định về thẳng ký túc xá để nghỉ ngơi, nhưng lại bị Lâm Phong làm phiền như vậy, tâm trạng của cô càng trở nên khó chịu.

Bây giờ có như thế nào đi chăng nữa, Lâm Phong cũng từng là người yêu cô bằng trái tim mình. Khi nói ra hai chữ “chia tay”, ngoài cảm giác được giải thoát ra thì trong lòng cô vẫn có một chút hụt hẫng và tiếc nuối.

Bởi vì cô đã từng thật lòng nghĩ rằng hai người bọn họ có thể đi đến cuối cùng.

Bỏ lại những tiếng gào thế của Lâm Phong ra phía sau, Tạ Diên quay lưng đi về hướng ngược lại của ký túc xá.

Khu vực quanh phòng huấn luyện bỏ hoang đầy cỏ dại thế mà lại có một con đường nhỏ hẹp.

Đó là con đường mà Tạ Diên đã tự mình dọn dẹp và mở lối suốt ba năm qua.

Đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, cô bước vào trong phòng huấn luyện.

Phần lớn các thiết bị bên trong đã bị gỉ sắt, không còn sử dụng được nữa.

Tại nơi không một bóng người này, Tạ Diên cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả phòng bị xuống, để mặc cho nước mắt và nỗi đau tuôn trào ra.

"Đùng... Đùng... Đùng!"

“Ai đó?” Tạ Diên ngẩng đầu lên từ giữa hai đầu gối, đôi mắt đẫm lệ nhưng lại ánh lên sự cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía.

Tiếng động đó vẫn tiếp tục.

Tạ Diên đứng dậy, cận thận lắng nghe. Hình như âm thanh phát ra từ phòng chứa đồ ở góc phòng.

Là chuột chăng? Hay là thứ gì khác?

Cô căng thẳng nuốt nước bọt, cẩn thận bước từng bước tiến lại gần.

Nắm lấy tay nắm cửa, Tạ Diên khe khẽ mở ra rồi nhìn qua khe hở.

Là một người!

Một người đàn ông để trần nửa thân trên!

Ánh hoàng hôn cuối ngày xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên tường của phòng chứa đồ, phủ lên cơ thể người đàn ông một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Phần thân trên trần trụi, cơ bắp rắn chắc nhưng lấm tấm vài vết máu.

Nhìn anh trông có vẻ đã mất đi ý thức, cơ thể rã rời dựa vào bức tường lạnh lẽo, liên tục đập đầu mình vào tường theo từng nhịp nặng nề.

Hiển nhiên, đây chính là nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ mà Tạ Diên nghe thấy lúc nãy.

Một lính gác mất kiểm soát.

Luồng khí thế phát ra từ trên người anh vô cùng mạnh mẽ.

Là cấp A sao?

Tạ Diên không chắc chắn, nhưng sự chênh lệch của bậc đã khiến cô theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi. Không kịp nhìn kỹ, cô đã gần như không chút do dự xoay người chạy đi.

Đáng tiếc là cô chỉ vừa mới chạy được vài bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại kéo về phía sau.