Đại Trưởng công chúa là muội muội ruột của Tiên hoàng, cũng là công chúa duy nhất còn tại thế, bà ta trời sinh đã xa hoa lãng phí, thích hưởng thụ, thái độ kiêu ngạo, Tiên hoàng mới băng hà hơn một tháng, quốc tang vừa qua bà ta đã gấp gáp bắt đầu tổ chức yến hội.
Vì e ngại thân phận của bà ta, giới quyền quý trong kinh không những không dám phê bình mà còn phải cung kính nhận thiệp đến đây dự tiệc.
Ngày mùa thu, trong biệt viện của Đại Trưởng công chúa hoa cúc nở rộ, thế nên danh nghĩa của yến hội này hiển nhiên là thưởng cúc.
“Lan tươi cúc cũng bền hương, nhớ ai mặt ngọc tư lường khôn nguôi.”
Tiêu Du cùng đường tỷ, biểu tỷ được nô tỳ dẫn đến thưởng cúc yến, còn chưa nhìn thấy hoa cúc, bên tai đã nghe thấy tiếng ngâm thơ.
Những người được Đại Trưởng công chúa mời đến yến hội đều là nữ tử thế gia cao quý, nên khi tham gia đều phải ngâm vài câu thơ theo thông lệ. Lúc Tiêu Du đến, một đám người đang hăng say thi nhau ngâm thơ, thưởng thức những bồn cẩm tú cầu màu vàng.
Đại Trưởng công chúa mặc bộ cung trang màu tím ngồi ở hàng đầu tiên, trên búi tóc cao ngất cài trâm ngọc, toát lên vẻ ung dung cao quý. Trong tay bà ta đang thưởng thức một khối mỹ ngọc, thoạt nhìn có vẻ buồn chán, khi nô tỳ phía dưới bẩm báo nữ quyến của Tĩnh Quốc công phủ đến, cuối cùng cũng khơi dậy hứng thú của bà ta.
“Vị nào là Tiêu thất cô nương, Hoàng hậu do điệt nhi của bổn cung phong?” Theo câu hỏi của Đại Trưởng công chúa, tất cả ánh mắt trong yến hội đều tập trung lên người nữ quyến của Tĩnh Quốc công phủ.
Đi đầu là nữ tử khoảng 17, 18 tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, trong yến hội có không ít người nhận ra nàng ta, là đích nữ của Hoài Hóa tướng quân Quách Vân Thường. Hai nữ tử phía sau nàng ta cũng là những gương mặt quen thuộc, chỉ có một nữ tử là bọn họ không biết.
Trên thực tế, không ít người vừa nhìn đã thấy tiểu cô nương mặc váy dài màu xanh nhạt, mắt mày cong cong, đôi mắt to tròn, khuôn mặt mịn màng trắng nõn, trông vô cùng tinh xảo, chắc hẳn là Tiêu thất cô nương, Hoàng hậu nương nương tương lai rồi. Không chỉ có dung mạo của nàng, khí chất quanh người cũng hơi khác biệt so với những nữ tử lớn lên ở Vọng Kinh, nghe nói Tiêu thất cô nương luôn ở Giang Nam cùng cha nương, nên vậy là đúng rồi.
“A Du bái kiến điện hạ, chúc công chúa điện hạ an khang.” Tiêu Du biết mọi người đều đang đánh giá mình, đối mặt với nhiều người như vậy vốn dĩ nàng hơi không được tự nhiên, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng đã được phong Hoàng hậu thì không còn thấy sợ nữa.
Vì thế nàng vô cùng thản nhiên mà khẽ cúi người hành lễ với Đại Trưởng công chúa, sau đó ngẩng đầu cười với bà ta.
Đại Trưởng công chúa nheo mắt, ngón tay được sơn kỹ càng đặt khối ngọc vào trong hộp, giọng điệu bình thản: “Tiêu thất cô nương thật xinh đẹp, chẳng trách điệt nhi của bổn cung chọn trúng ngươi.”
“Đa tạ điện hạ khen ngợi.” Tiêu Du cong khóe môi, vô cùng tự nhiên mà tiếp lời. Từ nhỏ dung mạo của nàng luôn được khen nên nàng đã quen, không nghe ra vẻ lạnh nhạt trong lời nói của Đại Trưởng công chúa.
Nghe vậy, Đại Trưởng công chúa nhướng mày, tay ngọc cầm một chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm, không lên tiếng nói chuyện nữa.
Mấy quý phụ đầu tiên là thầm liếc nhau, sau đó cũng cười thân thiện với Tiêu thất cô nương có tướng mạo tuyệt trần này. Đại Trưởng công chúa đưa hai nữ tử của gia tộc phò mã vào cung, nhưng chỉ mới hai ngày đã bị bệ hạ ném vào lãnh cung, lúc này nhìn thấy Hoàng hậu tương lai, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Nhưng gia tộc phò mã chỉ là gia tộc nhỏ, nữ tử có xuất thân như vậy làm sao so được với tiểu thư đích xuất của Tĩnh Quốc công phủ, ngoại trừ nữ nhi của Đại Trưởng công chúa Mẫn Dương quận chúa thì mới đủ tư cách.
Nhưng Đại Trưởng công chúa lại không nỡ để nữ nhi của mình đi hầu hạ Thánh thượng trái tính trái nết… Mấy quý phụ lắc đầu.