Hoàng Hậu Đấu Tranh Sinh Tồn Mỗi Ngày

Chương 9

Nhưng nàng muốn gặp bệ hạ cũng không phải chỉ có con đường truyền lời, Tiêu Du phồng gương mặt nhỏ, nghĩ rồi đứng dậy: “Xuân Hoa, Thu Thực, chúng ta đến chỗ đại bá mẫu một chuyến.”

Nàng nhớ vào thời điểm này của kiếp trước, Đại Trưởng công chúa có tổ chức một bữa yến hội, cũng có mời nàng, nhưng lúc ấy nàng bị doạ bởi lời nói của lục đường tỷ, thân thể lại không được tốt nên không có tham dự.

Sau đó nghe biểu tỷ nói, ngày ấy bệ hạ cũng có tham dự yến hội, nhưng vì gặp phò mã ở tiền viện, chém chết hai tử đệ trong gia tộc phò mã… Còn các nữ quyến thì chưa nhìn thấy thánh nhan.

Nếu nàng tham dự yến hội, chắc là có thể dựa vào thân phận Hoàng hậu tương lai để đến tiền viện nhỉ?

Lúc này, thiệp của Trưởng công chúa phủ hẳn đang ở chỗ đại bá mẫu.

Nàng bỏ chén sứ men xanh xuống, chỉnh lại ống tay áo, dẫn hai tỳ nữ chậm rãi đi đến Đông viện nơi đại bá mẫu ở.

Sự chậm chạp của Tiêu Du đã khắc vào trong xương cốt, cũng là do cha nương nàng nuông chiều mà ra, hai người thành hôn năm năm mới có được một nữ nhi là Tiêu Du nên xem nàng giống như sinh mạng của mình.

Lúc Tiêu Du học đi, cha nàng lo nữ nhi té ngã nên luôn căn dặn bên tai nàng chậm thôi chậm thôi, dần dà Tiêu Du đi đường cũng chậm hơn người khác nhiều.

Nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, nàng đi chậm nên đôi chân tinh tế nhỏ xinh, trắng nõn mịn màng như là ngọc bích thuợng hạng.

Đông viện là nơi đại phòng của Tĩnh Quốc công phủ ở, thứ nữ của đại phòng, ngũ đường tỷ của Tiêu Du, Tiêu Như đương nhiên nhiên cũng ở đây.

Nàng ta dẫn theo hai nô tỳ đi từ tiểu viện của di nương mình ra, ngẩng đầu nhìn thấy thất đường muội bước không nhanh không chậm vào viện tử của đích mẫu, làn váy thêu hoa hải đường bằng vàng, tầng tầng lớp lớp phức tạp tinh tế, trên chân là giày thêu nạm châu màu hồng nhạt, hạt châu rực rỡ lấp lánh.

Bộ trang phục khiến người ta đỏ mắt, dung nhan nàng lại đẹp như hoa sớm ban mai, Tiêu Như nheo mắt nhưng chẳng thấy ghen tị, dù sao cũng chỉ là một Hoàng hậu sắp bỏ mạng!

“Tiểu thư, sau này thất cô nương sẽ là Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy biểu cô nương và lục cô nương đều đến viện tử của thất cô nương, người có muốn đi không?” Một nô tỳ có gương mặt tròn trong số nô tỳ thân cận của Tiêu Như lắp bắp mở miệng nói.

Ý trong lời của nàng ta rất rõ ràng, đó là phải lôi kéo quan hệ với Hoàng hậu nương nương tương lai.

Nhưng Tiêu Như lại chẳng quan tâm, lạnh giọng quát lớn: “Sau này chớ có nhắc lại lời này nữa.”

Hoàng hậu nương nương? Thật buồn cười, cũng thật đáng thương, đáng tiếc! Những người này đâu biết rằng Tiêu thất cô nương xinh đẹp rạng rỡ của hiện tại cùng tên phế đế kia sẽ bị Phiên Vương gϊếŧ chết trong đêm đại hôn chứ.

Đâu ai ngờ được rằng Lâm Vương Thế tử nổi danh mới là đích hoàng tử của Thái hậu và Tiên hoàng chứ?

Vì để phế đế do Quý phi sinh ra lên ngôi Hoàng đế, Tiên hoàng không tiếc đem đích tử do mình và Thái hậu sinh cho Lâm Vương nuôi nấng. Nhưng phế đế ngu ngốc vô đạo, đánh sưu cao thế nặng, tàn nhẫn tra tấn, lại bị chỉ tội lớn gϊếŧ cha, bị quần thần cùng phế truất ngôi vị Hoàng đế.

Cuối cùng người thật sự trở thành Quân vương Vương triều chính là Lâm Vương Thế tử!

Ngôi vị Hoàng hậu của Tiêu Du không những không mang lại vinh quang cho Tĩnh Quốc công phủ, ngược lại còn liên lụy tổ phụ Tĩnh Quốc công bị giáng chức từ quốc công xuống Trụ quốc tướng quân, cũng hại Tiêu Như lúc vào cung chỉ là một phụng nghi nho nhỏ, không đến năm năm đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Hoàng hậu và Quý phi mà chết đi.

Đêm đầu tiên Tiêu Du hồi kinh, Tiêu Như mở to mắt lần nữa, phát hiện mình đã trở về sáu năm trước, trong lòng kích động không thôi, hạ quyết tâm lần này trước khi Tĩnh Quốc công phủ lụn bại, nàng ta phải nắm được trái tim của Lâm Vương Thế tử, tốt nhất là có thể sinh ra tử tự trước.

Phải biết rằng trong mấy năm nàng ta vào cung, trong cung không hề có một tử tự ra đời, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất của nàng ta.

Còn về vận mệnh của Tiêu Du, nàng và phế đế đã định trước là phải chết, đừng trách nàng ta thấy chết không cứu.

Tác giả có lời muốn nói: Nè nè nè, đường tỷ cũng trọng sinh đó! Có kích động không?!