Tu chân giới đệ tam vạn 5000 năm, Đông Hải Phù Đồ xuyên đột nhiên nứt toác, Phù Đồ ác quỷ theo đó mà ra, Quỷ Quắc thống lĩnh ác quân xâm lăng, huyết nhuộm muôn đời, thây phơi vạn dặm.
Độ Uyên Kiếm Tôn phu nhân A Lê mượn Thương Minh Kính phong ấn Quỷ Quắc vào thân, phong bế Phù Đồ xuyên, hương tiêu ngọc vẫn dưới tay phu quân, thi cốt trầm luân Đông Hải, không tìm thấy dấu vết.
Từ đó ba trăm năm, Độ Uyên Kiếm Tôn cô độc trấn thủ Đông Hải Phù Đồ, bế quan tu luyện, nhưng hễ gặp loạn lạc ắt xuất thế, khổ tu đắc đạo, bước vào Độ Kiếp trung kỳ. Sự tích này được khắc ghi trên bia đá, lưu danh thiên cổ, nhân gian ca tụng suốt ba trăm năm.
Yến Hành Tịch toàn thân băng giá, tựa như bị giam cầm trong hàn băng vạn trượng, chịu nỗi khổ lăng trì.
Nàng và A Lê quá giống nhau, từ dung mạo, cử chỉ, đến vẻ đẹp rạng rỡ, cả khi nghiêm nghị mím môi, đều gợi lên cảm giác quen thuộc đến nao lòng.
Khi cả hai kết hồn, sự khác thường trong Liễm Kính không hề giả tạo. Nhưng sau đó, hắn chẳng còn cảm nhận được nữa.
Tư Lê thấy hàng mi dài của hắn run rẩy, nhận ra tâm tình bất ổn, liền an ủi: “Kiếm Tôn, người thác đã khuất, chuyện xưa nên quên, ngài tu Thái Thượng Vong Tình, chớ để tục sự nhiễu loạn tâm can, nếu không tổn hại tu vi, khó mong phi thăng.”
“Nàng chưa chết.”
Tư Lê ngơ ngác: “Ai?”
“A Lê.” Yến Hành Tịch nhìn nàng với đôi mắt đỏ ngầu, khí huyết dâng lên cổ họng, nhưng bị hắn cố kìm nén: “Một trăm năm trước, hồn đăng của A Lê sáng trở lại.”
Tư Lê kinh ngạc, nuốt khan cũng khó: “Ngươi nói… hồn đăng của người đã chết lại sáng?”
Yến Hành Tịch vẫn nhìn chằm chằm nàng, hơi thở nặng nề, từng chữ thốt ra: “Một trăm năm trước, hai trăm năm sau khi A Lê qua đời, hồn đăng của nàng sáng.”
Một trăm năm trước, Đông Hải Phù Đồ.
Đêm đó hắn lại chìm trong giấc ngủ mộng mị, trăm năm liên tục róc thịt lấy máu khiến thân thể tàn tạ, căn cốt tổn thương, hàn khí thấu xương khiến hắn run rẩy, chỉ biết tìm đến A Lê, mong cầu chút hơi ấm, dù thân thể nàng cũng lạnh lẽo như băng.
Hắn nói rất nhiều, nhưng nàng vẫn lặng thinh. Chờ đợi mỏi mòn, hắn bỗng cười nhẹ, nước mắt trào ra, tiếng cười mỗi lúc một lớn, vang vọng khắp gian phòng.
Hắn ngồi dậy ôm nàng vào lòng, để nàng tựa vào ngực mình, cúi đầu hôn lên trán nàng, rồi triệu hồi Liễm Kính, ra lệnh lơ lửng giữa không trung.
Mũi kiếm… chĩa thẳng vào cổ hắn.
Liễm Kính cảm nhận được ý định của chủ nhân, kêu lên từng hồi bi ai, nhưng không thoát khỏi sự kiểm soát của Yến Hành Tịch, tiếng kiếm rêи ɾỉ vang vọng không gian tĩnh mịch.
Hắn lẩm bẩm, thần trí mơ hồ như kẻ điên: “Nàng hận ta sao, hai trăm năm rồi, nàng vẫn không muốn nhìn ta dù chỉ một lần.”
“Nếu nàng hận ta, kiếm ở trong tay nàng, ta mặc nàng xử trí.”
"Thiên đao vạn quả, xẻo tâm đào phổi, nàng đối ta thế nào cũng được."
Hắn bật khóc, khóc rồi lại cười, vẻ mâu thuẫn ấy đâu còn nửa phần phong hoa của Độ Uyên Kiếm Tôn cao khiết thanh lãnh ngày nào.
"Nàng nói chán ghét ta lạnh nhạt vô tình, chán ghét ta ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo, ta đã sửa rồi, ta dốc lòng tu hành, hễ gặp loạn lạc ắt xuất thế, ta đã trở nên tốt hơn."
"Nàng thật không ngoan, vì rời khỏi ta mà tìm người diễn kịch chọc tức ta, nàng làm đến vậy là không thích ta sao?"
"Nàng nói cả đời không muốn thấy ta, nhưng ngày thành thân, chúng ta đã uống rượu hợp cẩn, nàng nói muốn đời đời kiếp kiếp bên nhau."
Nếu đã thành thân, nếu muốn đời đời kiếp kiếp bên nhau…
Hắn khẽ hôn lên đôi môi lạnh băng của nàng, ôm chặt lấy thân hình thiếu nữ phủ đầy hơi sương tuyết, trong mắt hiện lên ý cười lưu luyến dịu dàng: "Ta cùng nàng xuống hoàng tuyền, được không?"