Nợ Chàng Ân Tình, Thiếp Đành Thác Thân.

Chương 20: Xin đừng dối gạt


Tư Lê cười vẫy tay với Yến Hành Tịch: “Yến đạo hữu, xuống ăn cơm không?”

Nàng mỉm cười chờ đợi Yến Hành Tịch đau khổ muốn chết, tức giận rời đi, kết quả ngay giây tiếp theo—

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên hành lang. Vạt áo Yến Hành Tịch tung bay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tư Lê trong đại sảnh, vẻ mặt bình tĩnh không thể phân biệt cảm xúc, từng bước chậm rãi đi xuống, hướng về phía Tư Lê.

Nụ cười trên môi Tư Lê thoáng chốc cứng đờ.

Chết tiệt, Yến Hành Tịch tên nhóc này lại lên cơn gì vậy, nhìn như muốn lột da nàng ra.

Chẳng phải chính hắn lúc đầu đã nhận nhầm nàng là A Lê sao, mặc cho nàng giải thích thế nào cũng không nghe chẳng phải cũng là hắn?

Chẳng mấy chốc, Yến Hành Tịch đã ngồi xuống đối diện Tư Lê. Hương Lãnh Hương thanh đạm theo hơi thở của hắn truyền đến. Vẻ mặt hắn vẫn khó đoán, ánh mắt thanh đạm dừng trên bát trước mặt Tư Lê.

“Tư cô nương không ăn tôm, không ăn rau thơm, thích ăn cay và chua?”

Rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, nhưng Tư Lê vẫn nghe ra một tia uy hϊếp.

Giọng điệu của hắn lúc này cực kỳ giống năm đầu tiên hai người thành thân, hắn với đôi mắt đỏ ngầu siết chặt eo nàng, trên giường liên tục hỏi nàng: “A Lê, thích không?”

Tư Lê mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, nàng gắng sức lắc đầu biểu thị mình không muốn, cổ ngẩng lên như con hạc sắp chết, hắn lại cười, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng, rồi mặc sức làm điều mình muốn, mặc cho nàng cào cấu lên tấm lưng hắn, để lại những vết thương chồng chất.

Rõ ràng chỉ muốn nghe được đáp án mình mong muốn, vậy mà vẫn còn đến hỏi nàng.

Tư Lê cố gắng giữ nụ cười trên môi, cẩn thận lựa lời rồi dè dặt mở miệng: “Đúng vậy, ta bị dị ứng với hải sản, cũng không quen mùi rau thơm, quê quán gần vùng Tương Nam, khẩu vị tự nhiên là đậm đà, thích cay thích chua.”

Quả nhiên, ngay khi nàng vừa dứt lời, hàng mi Yến Hành Tịch rũ xuống, che khuất cảm xúc trong đáy mắt, hơi thở quanh người hắn lập tức trở nên trầm thấp, từ góc độ của Tư Lê, chỉ có thể thấy khóe môi hắn mím chặt.

Hắn im lặng hồi lâu, dường như có chút không cam lòng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tư Lê thu hồi ý cười vừa rồi, đáp lời bằng giọng điệu trang trọng: “Sáu trăm mười lăm niên kỷ.”

“Đạt tới Hóa Thần cảnh giới vào niên đại nào?”

“Cách đây ba trăm năm.”

“Ngươi có từng tu tập Thanh Tiêu kiếm pháp?”

“… Không, từ thuở bé ta đã chuyên tâm luyện Vô Lượng kiếm pháp.”

Yến Hành Tịch ngước mắt nhìn nàng, Tư Lê lúc này mới nhận ra, hốc mắt hắn đỏ hoe đến kinh người, cả khóe mắt cũng ửng sắc hồng nhạt.

Giọng hắn run rẩy cất lên: “Tư Lê, xin đừng dối gạt ta.”

Tư Lê bất đắc dĩ giơ hai tay, làm động tác như thể thề trước trời cao: “Tư Lê này xin thề với trời đất, từ khi gặp Kiếm Tôn đến nay, lời nói không hề sai lệch. Ta cũng biết A Lê mà Kiếm Tôn nhắc đến là ai… hẳn là thê tử của ngài, nhưng nàng đã tạ thế.”

Đã tạ thế.

Sao có thể tạ thế?

“Kiếm Tôn.” Tư Lê nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Năm xưa Phù Đồ Ác Quỷ giáng thế, chẳng phải thê tử của ngài đã vong mệnh sao? Trận chiến kinh thiên động địa ấy thiên hạ đều hay, Độ Uyên Kiếm Tôn phu nhân A Lê đã hy sinh dưới tay chính phu quân, hồn lìa Đông Hải, tung tích khó tìm.”