Cứu Mạng! Sau Khi Ăn Phải Nấm Dại Tôi Có Khả Năng Thông Linh

Chương 3.2

“Gặp ác mộng sao?” Người đàn ông trẻ tuổi đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy hỏi cô.

Kỳ Diệu thở hổn hển, nhìn chằm chằm lên trần nhà của bệnh viện, vẫn chưa hoàn hồn.

Khi nghe thấy giọng nói kia, cô quay đầu lại nhìn về phía Đàm Cận Sơ đang ngồi bên cạnh giường mình, bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Quả nhiên, so với ác quỷ gϊếŧ người phi tang xác trên sân trường đêm mưa thì nhân vật nam chính do chính tay cô viết ra này mới làm cô cảm thấy an toàn hơn.

Cô hằng giọng, khó khăn cất lời: “Cảnh sát Đàm… làm phiền anh rót giúp tôi ly nước được không?”

Đàm Cận Sơ nhìn thoáng qua trán cô đang lấm tấm mồ hôi, liền bước tới, cầm bình nước rót cho cô một ly nước đầy.

“Cô thử xem nước có lạnh không, nếu lạnh thì tôi hâm nóng một chút cho cô.”

"Không cần không cần." Kỳ Diệu nhận lấy ly thủy tinh, uống một hơi đã hết hơn phân nửa.

So với nước mưa lạnh thấu xương mà cô gặp phải trên sân thể dục thì ly nước này ấm áp hơn nhiều.

Kỳ Diệu ngoan ngoãn đưa ly qua, nhìn bóng dáng gầy gò nhưng mạnh mẽ của Đàm Cận Sở, cảm thấy có chút mơ hồ.

Không hiểu vì sao, rõ ràng là nhân vật mình tạo ra nhưng mỗi khi đối diện với anh, cô luôn cảm thấy vừa thân thuộc vừa sợ hãi.

Với tư cách là một cảnh sát hình sự rõ ràng Đàm Cận Sở cũng nhận ra cảm xúc của cô gái trẻ trên giường bệnh này đối với mình.

Đôi mắt phượng tinh tế cụp xuống, tay đang sắp xếp tài liệu rời rạc, anh bình tĩnh nói: “Sáu tiếng trước, cô đã ngất thêm lần nữa vì xúc động quá mức.”

Anh lật tới trang tài liệu liên quan đến Kỳ Diệu, hỏi: “Áp lực thi đại học rất lớn đúng không? Thường ngày có phải cô ngủ không đủ giấc sao?”

“Ừm… cũng không tệ lắm.”

Kỳ Diệu dụi dụi mắt: “Giờ tôi không buồn ngủ nữa, thấy rất tỉnh táo.”

Khóe miệng của Đàm Cận Sở hơi giật giật: “Cô ngất hai lần, tổng cộng cô đã ngủ được 13 tiếng, nếu giờ còn buồn ngủ thì thật sự phải gọi bác sĩ tới kiểm tra thêm đấy.”

"À, vậy sao?"

Kỳ Diệu gãi cái đầu đang xù lên do hôn mê, quyết định giả ngu để né tránh.

Nhưng rõ ràng nam chính của cô không định chiều theo ý cô, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: “Nếu đã tỉnh táo rồi, vậy hãy kể lại một lần nữa tình huống trước khi cô ngất ở trường học đi.”

Ở trường học?

Lúc đó tôi còn chưa xuyên vào sách, làm sao mà biết được?

Kỳ Diệu oán thầm, gương mặt trái xoan cũng sắp nhăn thành quả mướp đắng.

Đang suy nghĩ làm sao để qua mặt được anh thì điện thoại trong túi Đàm Cận Sở rung lên hai tiếng.

Anh lấy di động ra, cúi đầu nhìn, dặn dò cô gái trên giường bệnh: "Chờ một chút, tôi nghe điện thoại."

Ánh mắt Kỳ Diệu sáng lên: "Được được được ~"

Giọng nói ngọt ngào, còn vẫy tay với anh.

Khóe môi Đàm Cận Sở khẽ nhếch lên, đúng là cô học sinh cấp ba này không thể giấu được chút cảm xúc nào, tất cả đều viết rõ ràng trên khuôn mặt.

Anh kéo cửa đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa mà dựa vào tường cạnh cửa, nhận điện thoại, gọi một tiếng: "Đội trưởng Lưu."

Trên giường bệnh, Kỳ Diệu thò đầu ra, vểnh tai lên lắng nghe.

Không biết là do cửa không đóng kín hay là do người ở đầu dây bên kia quá mức kích động mà cô có thể nghe rõ hai người kia đang nói gì.

Đội trưởng Lưu lớn tiếng trách móc: “Trước khi cậu tới bệnh viện, tôi có dặn dò rồi phải không?! Cô gái tên Kỳ Diệu đó không phải nghi phạm, càng không phải tội phạm, cô ấy chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi! Cậu nhìn cậu xem, vừa tới đã làm cô bé sợ đến mức ngất xỉu…”

Đàm Cận Sở cầm điện thoại cách xa tai một chút: "Nhưng tôi cũng không làm gì cả, chỉ hỏi vài câu như thường lệ thôi."

“Đó gọi là theo thường lệ à?” Đội trưởng Lưu bất mãn với thái độ của anh: “Cậu làm cảnh sát mà lại đi nói chuyện với mầm non tương lai của tổ quốc kiểu đó sao?”

"Đội trưởng Lưu." Đàm Cận Sở chậm rãi nói: "Năm nay tôi cũng mới 20, không lớn hơn cô ấy mấy tuổi."

“Cậu còn dám nói 20 tuổi, nghỉ học đại học mà cũng có lý chắc!”

“Tôi…”

Đàm Cận Sở chưa kịp nói hết câu, thì trong phòng bệnh bỗng vang lên tiếng cười khẽ..

Kỳ Diệu nằm sấp trên giường, che miệng cười trộm.

Ha ha ha ha ha thật buồn cười!

Hồi viết cuốn tiểu thuyết này, cô còn trẻ người non dạ, thiếu kiến thức và logic. Trong sự hiểu biết nông cạn của cô lúc đó, cứ nghĩ rằng qua 18 tuổi là đã trưởng thành chín chắn nên cô mới để thiết lập nam chính 20 tuổi.

Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, ở độ tuổi đó người bình thường vẫn còn đang học đại học chưa tốt nghiệp.

Thế mà thế giới trong truyện này lại tự động giúp cô sửa chữa bug này.

Chỉ là không ngờ, nhân vật nam chính mà cô xây dựng như một đại bàng tài ba trong ngành cảnh sát, giờ đây lại biến thành một “chú chim non” còn chưa tốt nghiệp đại học.

Ha ha ha ha ha ha ha ha...

“Cạch.” một tiếng.

Đàm Cận Sở vươn cánh tay dài, đẩy cửa ra.

Anh nheo mắt nhìn cô, nhướng mày đầy lạnh lùng.

“Đội trưởng Lưu, người đã tỉnh rồi. Hay là để tôi hỏi thêm lần nữa được chứ?”