Thất Điển Họa Bích

Chương 3: Coi như quà tặng

Không tìm được thi cốt, đích trưởng tử Tống gia qua đời, người trong gia tộc vẫn lấy mũ áo, quan phục cùng vài di vật khác bỏ vào quan tài, để ở trong chính đường làm đám bảy ngày sau đó hạ táng ở nghĩa trang Tống thị. Tống phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc, may có đứa con trong bụng Lương Mộng Hoa mới có thể an ủi tâm trạng đau đớn của bà.

Tống lão gia là Lại Bộ Thượng Thư đương nhiệm của triều đình, khi còn trẻ cũng rất phong lưu phóng khoáng, dưới gối có không ít con cái, tuy cũng đau lòng nhưng lại có mấy đứa con đó ôn tồn trấn an nên rất nhanh đã vực lại được tinh thần.

Yến Chi nhân Tống Doãn phản bội không chịu khóc tang cho hắn, chỉ thắp ba nén hương ở ngoài sân viện của phủ công chúa liền xem như xong chuyện.

Sau ngày hạ táng của Tống Doãn nàng liền sai người đưa thư hòa li đến cho Tống lão gia ký tên điểm chỉ.

Cái chết của Tống Doãn có nhiều điều kỳ lạ, Tống gia từng hoài nghi công chúa, thế nhưng bọn họ không hề có chứng cứ nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Theo chế độ khoa cử được mở rộng mạnh mẽ của Nghiêm triều, trên triều đình con cháu nhà nghèo cùng con cháu của hào môn thế gia quyền quý đều ngang nhau, ai có tài thì được trọng dụng. Vậy nên hào môn thế gia cho dù có quyền thế mạnh mẽ đến đâu, trước mặt hoàng quyền cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Tống thị đích thực là công thần, nhưng Yến Chi là Đế Quỳnh công chúa do tiên hoàng thân phong, ở đất phong của mình có mười vạn binh mã, lại cùng đương kim hoàng đế được Thái Hậu sinh ra, sủng ái cực kỳ, hưởng hết muôn vàn tôn vinh.

Trong lòng người của Tống gia tuy rằng có nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi, Yến Chi rời đi, Tống lão gia còn đưa đến một người con của vợ lẽ, lấy lý do mỹ miều rằng để phụng dưỡng trưởng tẩu, kỳ thật chính là tặng một nam sủng đến hầu hạ dưới váy công chúa, tùy thời nịnh bợ.

Yến Chi vỗn không nghĩ đến việc thu nhận, nhưng thấy thiếu niên này thật sự thanh tú vừa mắt. Tuổi tác thoạt nhìn mười bốn mười lăm, da dẻ trắng nõn, tuấn nhã đoan chính, đôi mắt đen lạnh lùng, giống như được khảm trân châu, sạch sẽ lãnh đạm.

Dáng người còn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng vai rộng lưng thẳng, chân dài, cao đến bảy thước, có lẽ sẽ là mầm non hiếm có trong tương lai.

Yến Chi trong lòng cân nhắc một phen, nói khách sáo vài lời liền thu nhận.

"Ngươi tên là gì?" Trên đường mang thiếu niên về phủ, Yến Chi nhìn xuống hỏi hắn.

Thiếu niên rũ mi cúi đầu, không chịu lên tiếng.

Yến Chi có chút tức giận, đá lên đùi hắn một cái hỏi: "Hỏi người đó, tên là gì?"

Thiếu niên thấp giọng trả lời: "Tống Tri Ngọc."

Yến Chi đương nhiên biết hắn tên Tống Tri Ngọc, lúc nàng quyết định nhận lấy thứ tử (con vợ lẽ) này thì tỳ nữ thân cận đã sớm nói rõ ràng tình huống của Tống gia cho nàng biết.

Tống Tri Ngọc năm nay mười lăm, thân mẫu là thϊếp thất, mất do khó sinh, xưa nay trầm mặc ít nói, không được lòng phụ thân và các huynh đệ khác, được xem là thứ tử hèn mọn nhất.

Một khuôn mặt lớn lên khiến người ta yêu thích, còn tính cách cùng tính thì thì còn phải chờ chủ tử như nàng đây từ từ dạy dỗ.

Tỷ như vừa rồi, nói chuyện nhẹ nhàng hắn không muốn, phải dùng biện pháp mạnh thì mới mở miệng.

"Đồ đê tiện!" Yến Chi ngạo mạn mà liếc hắn một cái.

...

Trở lại phủ công chúa, Yến Chi thoải mái thư thái để người hầu giúp mình rửa mặt chải đầu, đến buổi tối mới chính thức tiếp kiến Tống Tri Ngọc.

Đêm hè nóng bức, Yến Chi ăn mặc mát mẻ, hồng y làm bằng vải sa mỏng khoác trên người, vạt áo mềm mại rũ xuống, lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh trắng mịn.

Tống Tri Ngọc lúc này bước tới vô tình thoáng nhìn, thiếu niên non trẻ ngoài mặt trấn tĩnh nhưng kỳ thực đã xấu hổ tới mức vành tai đỏ bừng, lan tận xuống cổ. Hắn chỉ có thể cố gắng cúi thấp đầu, không dám tùy tiện liếc nhìn nàng thêm một lần nào nữa.

"Đến gần đây một chút, ta cũng đâu có làm gì ngươi đâu." Yến Chi cười khanh khách.

Nàng thu nhận Tống Tri Ngọc vỗn dĩ là để biến hắn thành nam sủng, hắn có thể sớm ngày nghĩ thông Yến Chi cầu còn không được. Chẳng qua hiện tại tuổi của Tống Tri Ngọc quá nhỏ, không có chút hương vị gì cả, nàng không hứng thú.

Thế nhưng Yến Chi lại có hứng thú với việc đem một thiếu niên ngây thơ dưỡng thành một người đàn ông hợp ý, ngoan ngoãn nghe lời.

Tống Tri Ngọc quỳ xuống đất, dùng đầu gối tiến lên vài bước, cho đến khi cách Yến Chi chỉ hai bước chân mới dừng lại.

Yến Chi bất mãn, ánh mắt trái phải ra hiệu, Phúc Lan Uyên Ảnh lập tức hiểu ý, túm lấy Tống Tri Ngọc kéo đến trước mặt công chúa.

Một tầng hương ngọt nhẹ xông vào mũi, mặt Tống Tri Ngọc lúc này đã bị hun đúc đến đỏ bừng, rũ mắt không dám nhìn, chỉ có hàng mi dày khẽ rung động.

Yến Chi đặt một bàn tay lên vai hắn, hé miệng, lơ đãng mà tán ngẫu: "Ngươi ở nhà bình thường hay đọc những loại sách nào?"

Vai lưng Tống Tri Ngọc bây giờ căng thẳng đến cứng ngắc, tay công chúa rất mềm, nhưng hắn lại cảm thấy nặng như ngàn cân.

Công chúa tính tình phóng khoáng, Tống Tri Ngọc lại bị người trong gia tộc coi như món quà đưa đến đây, hắn cảm thấy giờ phút này bản thân hèn mọn đến mức nào, gian nan mở miệng đáp lời: "Bẩm công chúa, bình thường hay đọc Tứ Thư Ngũ Kinh."

Yến Chi cười khúc khích, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cổ hắn.“Thật không nhìn ra ngươi còn có chí hướng lớn lao đến nhường này."

Nghiêm triều lấy chế độ khoa cử để tuyển chọn quan viên, chỉ là một thứ tử nho nhỏ nhưng hắn vẫn muốn tham gia.

Nhưng nam nhân, đọc hiểu thi thư sách lược thì càng có dã tâm, dễ dàng trở nên tự cao tự đại, nếu như trên người có thêm vài ba công danh, nói không chừng còn muốn trái ôm phải ấp, giống như Tống Doãn vậy!

Cho nên chỉ có nam nhân trong hậu viện mới có thể thành thật.